chiếc 4x4 phải dừng lại ngay sau chiếc cam nhông. Dù va chạm không
mạnh lắm song anh vẫn bị chấn động.
Sam lùi lại rồi phóng lên xem chiếc xe trở hàng. Anh nhận thấy người
lái xe - một anh chàng Tây Ban Nha vẻ hằn học - không hề bị thương. Trái
lại, anh ta đang khua tay ầm ĩ và dứ dứ nắm đầm về phía bác sĩ, chửi mắng
anh đủ thứ trên đời.
Sam quyết định không xuống xe. Anh vớ lấy một tấm danh thiếp bao
giờ cũng có sẵn trong ví và quăng nó qua cửa kính.
- Tôi sẽ thanh toán hết! - anh vừa hét lên vừa nổ máy.
Anh sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm của mình nhưng giờ thì anh có
chuyện khác phải ưu tiên.
Anh cần đi gặp một người.
Một người mà trước kia anh từng tìm đến.
Khi anh không còn khả năng suy nghĩ về bất cứ điều gì nữa.
Sam đậu xe dọc theo vỉa hè. Mười năm đã trôi qua kể từ ngày anh rời
Bed-Stuy. Anh từng thề sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, và cho đến
giờ anh vẫn luôn giữ lời.
Thoạt tiên, anh ngạc nhiên trước sự đổi mới của khu phố. Cơn sốt bất
động sản đã quét sạch các tầng lớp trung lưu ở Manhattan và rất nhiều
người đã vội vàng mua lại với giá rẻ những ngôi nhà nhỏ bằng gạch nâu
từng bị bọn vô lại đóng chiếm.
Phía cuối phố, một chiếc xe cảnh sát bình thản đi tuần và khu này có vẻ
thậm chí quá sạch sẽ, như thể chỉ có trong vài năm mà khu Petit Beyrouth
đã trở nên yên tĩnh như một vùng ngoại ô sang trọng.