Từ sâu thẳm tâm can, anh chỉ mong chờ điều này. Bấy lâu nay anh vẫn
tự thuyết phục mình rằng anh đã chiến thắng những thử thách tuổi trẻ, song
điều đó không hề đúng. Từ mười năm nay, anh sống một cách máy móc,
học và chữa bệnh không mệt mỏi. Thật ngu ngốc khi tự nhủ rằng nếu anh
có thể cứu được một số lượng bệnh nhân nào đó thì anh tuyệt đối có thể
chữa cho mình khỏi chứng lo âu và tìm thấy bình yên. Nhưng mọi chuyện
không diễn ra như vậy: dù những vết bầm tím đã biến mất, nhưng vết
thương vẫn luôn còn đó. Và anh không biết phải làm thế nào. Việc Federica
tự tử lẽ ra phải buộc anh đối diện với sự thật của quá khứ để tự giải thoát
tốt hơn. Nhưng thay vì vậy, anh lại giam mình trong vai người đàn ông góa
vợ không vượt qua được nỗi đau. Cho tới khi anh gặp một ánh mắt, một
niềm hy vọng... Song cuộc gặp gỡ bất ngờ với Juliette này lại trở nên ảm
đạm bởi lời nói dối của anh và những lời cảnh báo đầy đe dọa của Grace
Costello.
Sam ngồi lên một trong những chiếc ghế băng thô sơ nằm dọc hai bên
lối đi. Ở đó, trong ánh sáng an ủi của nhà thờ, anh để mặc những kỷ niệm
ùa về.
Một vài hình ảnh quá khứ, bấy lâu bị chôn trong chiếc hòm trí nhớ của
anh, chợt nổi lên và đưa anh trở lại tháng Tám năm 1994.
Mùa hè đánh dầu bước ngoặt trong của họ...
Đó là năm họ mười chín tuổi. Cho tới lúc ấy. Federica và anh đã bằng
cách này hay cách khác đứng được ngoài những trân xoáy bạo lực khốc liệt
trong khu phố.
Ở trường, Sam xoay sở khá tốt. Từ một năm nay, anh học rất giỏi các
môn khoa học ở trường đại học. Anh dành phần lớn thời gian để đọc sách
và những nỗ lực của anh đã mang lại kết quả: anh đứng đầu khóa học và
nếu tiếp tục anh có thể vào học ở một trong những trường y khoa hàng đầu
ở bờ Đông. Tuy vậy, anh sẽ cần đến tiền. Hiện giờ, anh có một khoản học