nữ Nam Mỹ, ngay cả khi họ sống trong nghèo khó. Sự pha trộn giữa vè
kiêu hãnh và phong thái tao nhã chắc chắn có thể giải thích được vì sao
trong các trận càn quét, cảnh sát không bao giờ làm phiền đến cô. Cái may
mắn đặc biệt ấy của cô đã gợi cho Dustface ý tưởng: sử dụng Federica làm
trung gian mang ma túy vào Mỹ.
Nếu Sam biết được dự định đó thì hẳn anh đã phản đối, thậm chí chống
lại để bảo vệ bạn gái mình. Thật không may, đó là thời kỳ anh làm việc tại
Atlantic City. Không hề nói với anh một lời, Federica bay sang Caracas và
trong chuyến bay trở về, cô mang theo mình ba chục viên cocain mà cô đã
nuốt chửng trước đó một chút. Đây là một trong những giờ phút kinh khủng
nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cô. Suốt chuyến bay cô cầu nguyện, co
rúm mình vì sợ lớp nhựa dẻo bọc bên ngoài bị rách và chất gây nghiện lan
ra trong dạ dày cô.
Cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, cô tự thề sẽ không bao giờ tái
phạm, nhưng Dustface quay lại tấn công, đề nghị cô một nhiệm vụ khác ít
mạo hiểm hơn kèm một khoản hoa hồng hậu hĩnh. Lần này, cô phải sang
Mexico và mang về một ô tô với các lốp chứa đầy cocain.
Bất hạnh thay, Federica không từ chối được. Cô sang Mexico nơi người
ta giao cho cô một chiếc Toyota bình thường chứa đầy bột trắng. Sau khi
qua khỏi trạm kiểm soát ở biên giới Tijuana mà không hề bị kiểm tra, cô
phóng thẳng về New York, đi theo những con đường ít người qua lại nhất
và tôn trọng giới hạn tốc độ. Cho tới đó, mọi việc vẫn diễn ra trôi chảy; tuy
nhiên lẽ ra cô phải thận trọng bởi rõ ràng, vận may không bao giờ dừng quá
lâu ở một địa chỉ.
Trên đường Baton Rouge, cô dừng lại ở một trạm xăng để đổ đầy bình
và đi vệ sinh. Khi quay ra bãi đậu xe chiếc ô tô đã biến mất. Là sự tình cờ
bất hạnh hay một vụ lừa đảo? Đối với cô, hậu quả sẽ đều như nhau: chẳng
bao giờ cô có thể trả được một số tiền lớn như vậy và một tên du côn như