Cô chăm chú nhìn thành quả của mình rồi với vẻ hài lòng, chìa nó cho
Sam.
- Đây, cháu vẽ cho chú đấy.
Anh cầm lấy tờ giấy và ngạc nhiên xem xét. Những vòng xoáy to, đỏ tía
và đỏ chót lan khắp bề mặt gợi anh nhớ tới một vài bức tranh của Federica.
Theo anh biết, thì đây là lần đầu tiên Angela vẽ một cái gì đó mang tính
trừu tượng. Anh định hỏi bức tranh này có ý nghĩa gì, nhưng rồi đổi ý vì
sực nhớ ra vợ anh rất ghét bị hỏi như vậy.
- Cảm ơn cháu, chú sẽ treo nó trong phìng làm việc.
Anh gấp bức tranh lại, nhét nó vào túi áo blouse. Anh biết cô bé không
thích người ta khen ngợi mình và anh tránh làm việc đó.
- Chúc cháu ngủ ngon, - anh nói đơn giản rồi đi về phía cửa.
- Cháu sẽ chết, phải không ạ?
Anh đứng sững lại ở phía cửa và quay lại nhìn cô bé. Một lần nữa,
Angela hỏi:
- Nếu chúng ta không tiến hành cái ca ghép chết tiệt ấy, cháu sẽ chết
đúng không?
Anh chậm rãi bước lại gần cô bé và ngồi xuống cạnh giường. Cô bé
nhìn anh với vẻ vừa ngỗ ngược vừa mòng manh, và anh bết rõ đằng sau cái
vẻ thách thức ấy ẩn chứa một nỗi lo âu.
- Phải, đúng thế, cháu có thể chết. - anh thừa nhận.
Anh để vài giây trôi qua, rồi nói thêm:
- Nhưng điều đó sẽ không xảy ra.