biết được điều gì diễn ra sau đó. Tôi chỉ biết rằng chúng tôi xuống mặt đất
này không phải là chuyện tình cờ.
Thấy vẻ hoang mang của anh, cô nói thêm bằng giọng nhẹ nhàng:
- Anh đừng tưởng điều đó không làm tôi lo lắng! Tôi cảm thấy mình
hoàn toàn trơ trọi và bất lực, và nếu anh muốn biết thì tôi còn sợ phải quay
lại nơi đó nữa kìa. Thế nhưng tôi biết một điều, đó là tôi có một nhiệm vụ
phải hoàn thành và ngoài điều đó ra tôi không được can thiệp vào cuộc
sống của những người khác.
- Nhưng khi cần cứu con gái cô, cô có băn khoăn gì đâu!
- Đúng vậy, - Grace thừa nhận, - khi tìm cách cứu Jodie, tôi đã phần nào
lơ là nhiệm vụ của mình...
Sam nhún vai. Điện thoại di động của anh reo lên trong khi chiếc xà lan
chuẩn bị cập bến. Anh nhấc máy.
- Tôi nghe?
Đó là Juliette. Tín hiệu rất tồi nên giọng cô nghe có vẻ xa xăm. Trên cầu
tàu, gió thổi rất to, nhưng Sam vẫn bắt được vài lời loáng thoáng: "em nóng
lòng...", "em yêu anh...", "đừng để bị lạnh..." cùng một loạt những cái tên
mới: "Jorge, Margaux và Apolline..." Rồi tín hiệu nhòe đi, giống như dấu
hiệu cho thấy Juliette đang tuột khỏi tay anh.
Khi những hành khách đầu tiên bắt đầu lên bờ, Sam quyết định hạ lá bài
cuối cùng xuống. Những ngày gần đây, dù không muốn thú nhận song anh
vẫn thường nghĩ tới khả năng này. Ngay từ buổi tối khi nhận được thông
điệp viết bằng tranh của Angela, anh đã hiểu rõ là anh sẽ không thoát khỏi
Grace Costello mà không hề hấn gì. Bất chấp những suy nghĩ tích cực, anh
vẫn điểm lại mọi khả năng có thể cứu Juliette và giải pháp duy nhất anh
thấy khả thi nằm trong câu hỏi anh sắp đặt ra cho Grace: