Cô gái mở cửa và bước xuống thang. Sam nhìn theo cô ra tới phố và
thấy cô chui vào trong chiếc xe Chevy cổ của Colleen. Chiếc xe nổ máy và
rẽ ở góc đường. Qua lớp kính, Juliette huơ chiếc điện thoại lên và Sam kịp
đoán ra được hai câu ngắn ngủi lướt qua trên môi cô.
Câu đầu tiên: em sẽ gọi anh.
Và câu thứ hai: em yêu anh.
o O o Sau khi đã dậy và mặc quần áo, Sam phi ngay tới bệnh viện để
thực hiện các cuộc kiểm tra cho phép hoàn thành hợp đồng bảo hiểm. Hôm
trước, anh đã báo với Janice Freeman rằng anh sẽ tạt qua và mọi thứ được
tiến hành trong chưa đầy một tiếng. Vừa gửi fax các kết quả cho ngân hàng,
anh vừa có một cảm giác hài lòng cay đắng rằng anh sẽ chết trong tình
trạng sức khỏe tuyệt vời.
Nếu chỉ vì bản thân, có lẽ anh đã ở lại làm việc và tìm cách sử dụng
những giờ cuối cùng này sao cho có ích nhất. Từ khi anh đứng dậy, một nỗi
lo lắng vô hình cứ bám theo anh và anh sợ phải ở một mình. Nhưng Janice
Freeman hoàn toàn không biết gì về những lo lắng của anh nên đã tống cổ
anh ra ngoài và khuyên anh nên tận dụng kỳ nghỉ bắt buộc.
Bên ngoài, ánh mặt trời phản chiếu trên tuyết khiến cả thành phố như
bừng lên trong hàng ngàn ánh lửa. Trên vỉa hè, anh cố tình va phải những
người đi đường. Anh cảm thấy mình như một giọt nước ở giữa một con
sóng: như một con người ở giữa đồng loại của mình. Mối liên hệ mặc nhiên
ấy khiến anh bình tĩnh lại, và đứng giữa dòng người, nỗi sợ của anh giảm
nhẹ hẳn đi.
Anh bước thật nhanh cho ấm người, thích thú khi nghe thấy tiếng tuyết
rạn răng rắc dưới chân. Anh dừng lại ở Portobello Café, ngồi vào bàn và
gọi một tách cappuccino.