Sam vẫn ngồi đó. Một sức mạnh, mãnh liệt và vô hình, cứ ấn chặt anh
xuống ghế.
Vậy là với một nỗ lực sau cùng, anh thử phân tích tình cảm của mình.
Tình yêu sét đánh chắc chắn không tồn tại, hoặc đó chỉ là một hiện
tượng sinh học.
Bộ não của anh đã nhận được những thông tin tương đối về Juliette:
cách cô cười, cách cô cắn nhẹ làn môi dưới, khuôn mặt của cô, đường cong
eo lưng, giọng nói pha nhẹ âm sắc Pháp... Gần như một cái máy tính, anh
xử lý các thông tin này rồi giải phóng các hoóc môn cùng các tế bào thần
kinh dẫn truyền trong cơ thể mình. Đó là lý do khiến anh cảm thấy lâng
lâng.
Thấy chưa, chẳng việc gì phải cuống quýt lên vì một phản ứng hoá học
đơn giản như thế. Giờ thì đứng lên và bỏ đi ngay trước khi cô ấy quay lại.
Không để anh nhìn thấy, Juliette đề nghị một cô tiếp tân lấy giúp áo
măng tô rôi đi về phía hành lang thang máy. Cô đã quyết định đúng. Quyết
định đúng đắn nhất. Cánh cửa thang máy mở ra trong tiếng chuông kính
coong.
Cô ngần ngừ...
Hình như có những người biết nhận ra khoảnh khắc chính xác mà ở đó
số phận của họ hoàn toàn thay đổi.
Nếu như giờ chính là khoảnh khắc ấy của cô thì sao?
-Mọi chuyện ổn cả chứ?
-Vâng, còn anh thì sao?
Cô vừa ngồi lại trước mặt anh.