Vân Vy ngẫm nghĩ hồi lâu: -Nhưng mà tôi không mang theo quần áo
thể thao…- cô không thể mặc quần áo công sở đi thi đánh vợt với anh ta
được. Mà không chỉ quần áo, sáng nay cô đã tìm kiếm suốt cả nửa ngày mà
không thấy đôi giày của cô đâu cả. Kể từ tối qua sau khi về khách sạn, cô
chẳng biết giày của mình đã đi đằng nào rồi.
Giang Nhan chợt nhớ ra điều gì liền thốt lên: -À rôi quên mất rồi, tối
quan lúc Giang Nhan bế cô, giày của cô đã bị rơi xuống nước rồi.
Tối qua cô thảm hại đến vậy sao? Thê thảm tới mức độ đánh mất cả
“áo giáp”?
Thế thì phải làm sao? Cô không thể đi dép lê ra đó được.
-Hay là bây giờ tôi lái xe ra ngoài mua cho cô một đôi nhé!
-Thôi bỏ đi!- Vân Vy nghĩ ngợi một hồi nói: -Để tôi đi mượn vậy!
-Đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì!- Thẩm Bình kéo Vân Vy đi: -
Tôi biết cách đây không xa có một cửa hàng bán đồ thể thao. Chỉ là mua
quần áo thể thao thôi mà, ngày xưa các tướng quân ra trận còn phải mua áo
bào cơ đấy!
Câu nói hài hước của Thẩm Bình khiến cho Vân Vy bật cười. Hai
người ngồi vào trong xe. Thẩm Bình gọi điện giải thích sẽ đến muộn một
chút.
Vân Vy loáng thoáng nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói: -Đừng
có lâm trận rồi lại rụt đầu lại đấy! Chúng tôi không có nhiều thời gian đợi
anh đâu!
Thẩm Bình đáp: -Làm gì có chuyện đó, chúng tôi sẽ đến sân ngay
thôi!