HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 161

thấp thoáng những bộ vét và những chiếc áo sơ mi mà Giang Nhan vẫn
thường mặc. Cô nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, đầu óc vô cùng tỉnh táo,
chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Tiếng bước chân của Giang Nhan lúc gần lúc xa. Cô nhắm mắt lắng tai

nghe, mơ hồ nhớ lại lúc Giang Nhan xảy ra tai nạn, cô đã giở hết những
bức ảnh của anh ra, tỉ mỉ ngắm từng cái một. Cô lấy tay sờ vào đôi mắt anh,
nói chuyện với anh, nước mắt không ngừng lăn trên má cô, rơi xuống bức
ảnh cô đang xem. Cô sợ sẽ làm hỏng những bức ảnh liền vội vàng lấy tay
lau đi, nào ngờ lại khiến cho khuôn mặt của anh trong ảnh bị nhòe đi.

Lúc ấy cô đã nghĩ: -Vân Vy ơi là Vân Vy, anh ấy đã đi rồi, mày còn ở

đây làm cái gì? Ở đâu có anh ấy thì mày hãy đến đó tìm anh ấy đi!

Thế nhưng cô biết đi đâu đây? Chân trời góc bể, làm sao tìm được một

người như anh?

Nếu như tình yêu có thể giữ lại một người, cô sẵn sàng chạy đến trước

mặt anh, nói hàng trăm, hàng nghìn lần câu: ‘Em yêu anh, em yêu anh…”

Nếu làm như vậy cũng có thể thể hiện được tình yêu của cô, cô sẵn

sàng mang trái tim mình ra cho anh xem: “Anh nhìn đi, đây là tình yêu của
em dành cho anh, thế nên anh đừng đi có được không?

Thế nhưng người ấy vẫn đi rồi, có ai muốn nhìn thấy trái tim yếu mềm

của cô chứ?

Anh đi nhanh đến vậy, ngay cả cơ hội moi tim ra cho anh xem cũng

chẳng có.

Trên chiếc ghế dài trong công viên, cô từng áp vào ngực anh để nghe

tiếng tim anh đập rộn ràng. Lúc ấy, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cô còn nghĩ
chắc chắn anh sẽ sống lâu hơn mình. Nếu như có một ngày cô già đi, cô
chết đi, không thể nào ở bên cạnh anh được nữa, anh cũng sẽ kiên cường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.