HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 163

Khoảng khắc mở cánh cửa ra…Giang Nhan đang nằm ngủ trên ghế sô

pha, đôi lông mi dài khẽ rung rung rồi từ từ mở ra.

-A….- cô áy náy nói: -Tôi đã làm anh tỉnh giấc à?

-Không…- Giang Nhan ngồi dậy khỏi ghế sô pha.

Trông anh chẳng có chút gì giống như người vừa bị đánh thức cả.

-Anh chưa ngủ à?

-Chưa

-Có phải nằm ở ghế sô pha khó chịu quá không?

-Không phải…- Giang Nhan phủ định.

Thế thì vì sao chứ? Chắc không phải là vì có những chuyện rắc rối cứ

ập đến giày vò đầu óc như cô đâu nhỉ?

Vân Vy đứng ngây ra ở trước cửa phòng, trông thật yếu đuối và đáng

thương. Cô mỏng manh đến mức dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua
cũng khiến cho cô tan biến. Dưới ánh đèn mờ mờ, cô bối rối nắm chặt lấy
gấu áo, môi khẽ nở nụ cười gượng gạo, đôi mắt đỏ hoe dường như vẫn còn
ươn ướt. -Sao cô còn chưa ngủ?- anh hỏi cô.

-Tôi….- cô thản nhiên nhìn thẳng vào khuôn mặt của Giang Nhan,

thầm nhớ lại giấc mơ ban nãy. Cô xoa xoa cánh tay: -Tôi….- cô ấp úng mãi
mới nói:-Tôi sợ!- đây là những nguyên nhân khiến cô mất ngủ.

Lông mày của Giang Nhan giãn ra. Anh đã nghĩ là cô sẽ sợ. Nếu mà

biết sơm thì có lẽ anh đã cất cuốn sách ấy đi rồi. Lúc đó cũng vì thấy hứng
thú với cái bìa của cuốn truyện nên anh hứng lên mua nó về. Ai mà biết
được trên giá có bao nhiêu là sách, thế mà cô lại chọn ngay cuốn sách này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.