Trong khi ông chủ nhà hàng nói chuyện với Giang Nhan, Vân Vy liền
đứng dậy đi ra ngoài nhà hàng ngắm phong cảnh.
Trong vườn hoa có lắp mấy cái đèn đường, chiếu sáng trưng không
gian xung quanh. Cô đi men theo con đường mòn quanh vườn hoa, lặng lẽ
thưởng thức cảnh sắc tĩnh lặng ban đêm. Càng lúc cô càng đi xa. Trong một
góc nhỏ của khu vườn có cái hồ nước nhân tạo, bên trên là một câu cầu
bằng gỗ. Có mấy vị khách dẫn theo con nhỏ đang đứng trên đó rắc thức ăn
cho cá. Vân Vy lại gần xem, thức ăn cho cá đã chìm xuống đáy hồ. Mặc dù
cô không nhìn rõ cá trong hồ nhưng cô có thể nghe thấy rất rõ tiếng cá
tranh mồi ở trong nước.
Cậu bé rắc thức ăn cho cá sau khi chơi chán rồi liền đưa cho Vân Vy
cả nửa túi thức ăn cho cá còn lại.
Cô vừa rắc hết thức ăn cho cá xuống hồ, đang định quay về, vừa
ngoảnh đầu lại thì cô đã giật thót cả mình. Dưới ánh đèn lạnh lẽo có người
đang đứng nhìn cô.
Ánh mắt của người đó đang hướng về phía cô. Có thể vì biết cô đã
phát hiện ra sự tồn tại của mình nên anh ta liền chậm rãi đi về phía cô.
Vân Vy đột nhiên cảm thấy da tay mình bị gió lạnh thổi co lại, trong
khi đó sau lưng lại toát mồ hôi hột. Nếu như đây là ban ngày thì cô chẳng
để ý làm gì. Thế nhưng hiện giờ bốn bề tối đen, im ắng đến vô cùng, ngoài
hai người họ ra chẳng còn có ai khác cả.
Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá cây xào xạc càng làm cho không
khí thêm lãnh lẽo.
Vân Vy hoang mang quay người đi vào nhà ăn. Chẳng ngờ cô đi càng
nhanh thì cái bóng kia cũng đuổi theo càng nhanh.