HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 193

Vân Vy dường như đang đặt chân vào một căn nhà khép kín của người

xưa, trong vườn có rất nhiều hoa cỏ với đủ các loại hòn non bộ. Trong một
cái lồng rất to có nuôi rất nhiều loài chim. Cô không biết tên của những loài
chim ấy, chỉ cảm thấy tiếng hót của chúng rất hay.

-Một nhà hàng khá nổi tiếng.

-Sao anh lại biết chỗ này?

Ông chủ nhà hàng này rất thích những bức ảnh anh chụp!

Hóa ra là vậy.

Bài trí của nhà hàng này rất đặc biệt. Trên tường có treo rất nhiều

tranh chữ, phảng phất phong thái nho nhã của ngày xưa. Những thực khách
ở đây không lớn tiếng ồn ào, không ai gây ảnh hưởng đến ai.

Giang Nhan và cô ngồi vào một góc nhỏ, bên cạnh là cửa sổ, chỉ cần

ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời cao.

Vừa ngồi xuống không bao lâu thì ông chủ cửa hàng chạy đến chào

hỏi họ. Vừa nhìn thấyng chủ nhà hàng đã nheo nheo, miệng gọi lớn: -
Giang Nguyên….- không biết tại sao mà tiếng gọi vừa cất lên, vẻ mặt ông
đã ánh lên sự ngại ngùng: -Tôi già rồi, chẳng nhớ rõ nữa….

-Là Giang Nhan….- Giang Nhan nhắc nhở.

Ông chủ mỉm cười, ngoảnh mặt sang nhìn Vân Vy. Không hiểu sao

Vân Vy cứ cảm thấy ánh mắt ông chủ nhà hàng này nhìn mình rất đặc biệt,
cứ như thể ông ấy đã nhìn ra được điều gì đó từ khuôn mặt cô. Sau khi nhìn
Vân Vy dò xét, ông chủ lập tức tỏ ra thân thiện: -Đây là Vân Vy phải
không, tôi thường nghe Giang Nhan nhắc đến cô. Lần đầu tiên đến chỗ
chúng tôi, không biết cô muốn ăn gì. Để tôi chuẩn bị một số món ăn đặc
sắc của quán chúng tôi nhé! Hi vọng là cô sẽ thích ăn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.