HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 226

Bởi vì cô miêu tả không chuẩn xác địa điểm nên anh lái xe vòng vèo

mãi mới tìm được cô.Cô đang ngồi trên cái ghế dài ven đường, lặng im
ngắm nhìn mấy đứa trẻ con đang nô đùa, ánh mắt chuyển động theo chuyển
động của đám trẻ, thế nhưng ánh mắt ất lại có chút thất thần, giống như
không mấy để tâm vậy.

Anh đến bên cô. Phải đến vài phút sau cô mới phát hiện ra, mở to mắt

kinh ngạc rồi lập tức mỉm cười: -Giang Nhan.

Cô dịu dàng, nhẹ nhàng. Mẹ anh nói đúng, anh vốn dĩ là một người vô

cùng kiêu ngạo, chẳng sợ bất cứ thứ gì. Thế nhưng đối mặt với cô, anh lại
chẳng biết phải nói gì.Mẹ anh hỏi anh: -Tại sao lại như vậy?

Chẳng ai có thể nghĩ được rằng anh cũng biết sợ. Anh sợ cô một khi

biết được chân tướng sự việc, cô sẽ dễ dàng vứt bỏ anh.

-Giang Nhan, anh đã từng nhận được hoa chưa?- Vân Vy đưa mắt nhìn

cô bé đang vui đùa ở bên cạnh mình. Cô bé ấy đã bó một bó hoa dại rồi
tặng cho một cậu bé. Nhưng cậu bé ấy chỉ chơi một lát là chán rồi vứt bó
hoa sang một bên.

-Đã từng.

-Là hoa gì?- cô cẩn thận dò hỏi, tay ôm một cái túi to giống như ôm

một bảo bối vậy.

Anh vốn không định nói nhưng để lừa lấy “bảo bối” của cô, anh đành

mở miệng:- Một chậu vạn tuế.

-Vạn tuế á?- cô mím môi cười:- Kì lạ nhỉ, ai lại đi tặng thứ này chứ?

Sáng nay anh đã nhận được, nhìn chậy cây ấy không ai không bật

cười. Khang Kiện đã tặng cho anh chậu vạn tuế ấy, thế mà anh lại chờ đợi
nó nở hoa. Không biết ở đây ai mới là người đáng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.