HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 325

đưa cho. Nó mỉm cười hài lòng: - Cái này dùng để chơi trò chơi ở bên kia
đấy chị ạ! - Nói rồi nó còn cẩn thận nhắc Vân Vy: - Nhất định chị phải đến
đó chơi đấy, đừng có lãng phí! Đúng là một đứa bé ngoan. - Em đang cười
gì thế? - Em đổi kem lấy một cái xèng... - Vân Vy kéo tay Giang Nhan: -
Chúng ta ra đó xem xem là trò gì đi! Cô kéo tay anh chạy về phía trước,
khuôn mặt nở nụ cười ngây thơ như con trẻ. Lâu lắm rồi mới thấy cô cười
như vậy, giống hệt như mấy năm về trước, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô
một cô gái tràn trề sinh lực. - Giang Nhan, anh nhìn kìa, ở bên đó đấy! -
Đây là cái gì? - Khu trò chơi điện tử ảo. Cái xèng màu tím này mà bỏ đi thì
thật là lãng ph - Chơi thế nào hả anh? - Lúc đến lượt hai người, cô liền hỏi
người hướng dẫn. - Bỏ xèng vào cái khe bên kia! - Giang Nhan ơi... - Vân
Vy kéo tay Giang Nhan: - Anh ra đứng đợi đi, em đi nhét xèng vào... - Nói
rồi cô liền đẩy anh đến dưới cái gương. Cô không đẩy mạnh lắm nhưng anh
vẫn đi theo ý của cô. Xung quanh cũng chỉ có hai người họ là làm cái
chuyện trẻ con này. Sau khi Giang Nhan đứng vào đúng chỗ, Vân Vy bỏ cái
xèng vào bên trong, cái máy kêu lên “kẹt” một tiếng. Một lúc sau, cái máy
liền in ra một bức ảnh. Vân Vy sốt sắng lấy tấm ảnh ấy ra xem. Hóa ra là
chụp ảnh Hàn Quốc, chỉ có điều khuôn mặt của Giang Nhan được đặt ở
trong những bối cảnh khác nhau mà thôi. Máy móc tự động điều chỉnh,
chọn phông nền cho ảnh. Thế nên được thế này đã là giỏi lắm rồi. Cô ngắm
rõ từng bức ảnh một, trong số đó có một bức bị phóng rất to, chủ đề là: sinh
đôi. Hai Giang Nhan đứng canh nhau, giống nhau như hai anh em sinh đôi.
Vân Vy ngây người ra như thể có cái gì vừa tác động vào mình vậy. - Sao
thế? Mãi một lúc sau Vân Vy mới phản ứng lại được. Cô cố gắng nở một nụ
cưò: - Không sao! Không sao, thật sự là không sao. - Chúng ta qua bên kia
đi! - Ừ, qua bên kia! - Tư duy của cô bắt đầu đông cứng lại, giống hệt như
một người máy chỉ biết lặp lại lời của người khác. - Chúng ta ra ngồi ca nô
đi! - Bỗng nhiên cô rất muốn thử cảm giác mạnh. Giang Nhan nhìn Vân
Vy: - Em không sợ chứ? Giang Nhan quả nhiên rất hiểu Vân Vy: - Dù sao
cũng phải thử một lần cho biết chứ! - Cô cười gượng gạo giải thích. Nếu
như là trước đây, nếu nhìn thấy những chiếc ca nô thế này thì có lẽ cô đã bỏ
chạy từ sớm rồi, thế mà lần này cô chẳng có chút cảm giác ân hận nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.