HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 393

Lúc ấy cô chỉ căm hận. Căm hận ông trời tại sao lại mang đến nỗi đau

quá lớn như vậy cho cô!

Chẳng biết Vân Vy đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào. Khi cô tỉnh lại đã

nửa đêm.

Cô đột nhiên nhớ ra phải gọi điện cho Giang Nhan. Nhớ ra là ở chỗ

Giang Nhan giờ đang là ban ngày, cô liền gọi cho anh không chút do dự.

Điện thoại mới đổ chuông có vài hồi đã thấy có người nghe.

- Giang Nhan.

Đầu dây bên kia im lặng.

- Giang Nhan ơi... - Cô lại gọi tên anh lần nữa, nhưng không nghe thấy

có tiếng người trả lời, chỉ có tiếng gì đó rào rào như tiếng mỡ sôi. Vân Vy
hoảng hốt hỏi: - Giang Nhan, anh sao thế?

- Không sao, anh không ngờ em gọi cho anh vào lúc này! - Anh mỉm

cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: - Muộn thế này rồi sao em còn chưa
ngủ?

- Em không ngủ được! - Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tưởng tượng

ra hình ảnh bên kia bờ đại dương.

Đột nhiên cô nghe loáng thoáng có tiếng người nước ngoài nói

chuyện, sau đó là một hồi tiếng xoong nồi đập vào nhau lẻng xẻng.

- Giang Nhan oi, sao thế? Có ai đến thế?

- Bà chủ nhà đấy mà! - Giang Nhan cười cười: - Bà chủ nhà ngửi thấy

mùi cháy nên vội vàng lao đến! - Anh ngập ngừng một lát rồi nói bằng
giọng trong veo: - Bếp ở nước ngoài không thích hợp để xào rau, khói
không thoát ra được... hơn nữa anh lại xào rau nát bét rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.