HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 41

Trống ngực Vân Vy đập thình thịch, mắt dán chặt vào cô gái đứng ở

quầy.

Cô gái đó hỏi nhân viên phục vụ vài câu là lập tức có đáp án:

- Nhân viên dọn dẹp nói ban nãy dọn phòng không nhìn thấy điện

thoại của cô!- cô gái đó nói.

Vân Vy vẫn không nản lòng: - Điện thoại của tôi có màu đen, có khi

lại rơi vào khe ghế nào đó mà người đó không nhìn thấy, tôi có thể lên đó
tìm có được không?

- Xin lỗi cô, phòng 302 hiện giờ đã có khách vào rồi, chúng tôi phải

được sự đồng ý của khách mới dám cho cô vào!- cô gái ở quầy lễ tân mỉm
cười giải thích, sau đó đưa tay ra mời Vân Vy ngồi vào ghế chờ đợi: - Mời
cô ngồi xuống đây đợi một chút, chúng tôi đã cho người vào hỏi rồi ạ!

Một cốc trà hoa cúc nóng hổi được bê đến trước mặt cô, Vân Vy chẳng

buồn uống lấy một ngụm, mắt cứ dán chặt vào quầy.

Đáng nhẽ ra cô không nên lưu lại ảnh của Giang Nhan. Dù sao anh

cũng đâu còn là người yêu của cô nữa. Cô cất giữ những gì có liên quan
đến anh, lén lút như một tên ăn trộm, thế này còn ra thể thống gì nữa chứ?

Nỗi tương tư, sự mong nhớ khiến cho cô có cảm giác như đang làm

chuyện gì tội lỗi…mà đối tượng bị phạm tội lại là người mà cô đã thề non
hẹn biểu. đến đây trái tim cô chợt đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt.

Không biết có phải là vì “có tật giật mình” hay không mà cô cứ cảm

thấy có gì đó không lành đang chờ đợi mình. Ngộ nhỡ bị phát hiện…cô biết
giải thích thế nào đây. Đang mải mê nghĩ ngợi vẩn vơ thì….

-Thưa cô…- cô gái ở quầy lễ tân lên tiếng: - Điện thoại của cô đã tìm

thấy rồi, nhưng vị khách nhặt được điện thoại của cô yêu cầu đích danh cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.