HÃY ĐỂ ANH Ở BÊN EM - Trang 80

Anh nhướn mày, nghiêm túc nói với cô: -Vân Vy, anh phải đi rồi, anh phải
đi trước em rồi!

Cô thở hổn hển không ra hơi, mắt không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ

mình vừa chớp mắt anh sẽ biến đi mất: -Giang Nhan ơi….- cô gọi tên anh
nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa dần. Cô không biết làm
sao đành móc điện thoại trong túi ra, liên tục áp vào tai gọi. Con búp bê
trên móc treo điện thoại cứ đập vào mu bàn tay cô, đó là cái móc chìa khóa
đôi mà cô với anh đã cùng mua. Con búp bê màu hồng phấntrên móc chìa
khóa đang long lanh tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời.

-Giang Nhan, nhớ gọi điện cho em đấy!

-Giang Nhan ơi, đừng đi lâu quá anh nhé!

-Giang Nhan ơi, đừng quên nhắn tin cho em!

-Em sẽ ở nguyên chỗ cũ đợi anh, đợi đến khi nào anh quay trở

về!Không biết là mất bao nhiêu lâu sau, cô đứng mỏi rã cả hai chân, màn
đêm đã buông xuống từ lâu, những người trên phố đã trở về nhà hết cả. Cô
đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cô so vai thu mình lại. Đúng vào lúc cô nghĩ
rằng mình sẽ bị đông cứng thì đột nhiên có một đôi chân xuất hiện trước
mắt cô. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn.

Thân hình cao ráo, bộ quần áo com lê thẳng thớm, khuôn mặt khôi

ngô hiếm có, đôi lông mày dài duỗi thẳng trên mặt, đôi mắt long lanh tựa
như làn nước. Cô mơ hồ nhìn người đang đứng trước mặt, khe khẽ gọi: -
Giang Nhan!- cô chỉ dám gọi thật khẽ bởi vì cô sợ anh sẽ biến mất trước
mắt cô.

Anh cởi chiếc áo khoác ở bên ngoài ra khoác lên người cô. Anh thậm

chí còn nhẹ nhàng hơn cả cô, anh nâng niu cô cứ như thể nâng niu một con
búp bê làm bằng pha lê. Anh xuống nhìn cô, đôi lông mi dài như đang cố
che giấu biểu cảm trong mắt anh, cứ như anh dang sợ cô sẽ nhìn thấy điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.