HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 123

XXV

Entơni và Xtivơ không trở về trường ngay. Người bố, mái tóc đang bạc

nhanh, giữ hai đứa con ở lại thêm một tuần, vì không chịu đựng nổi những
buổi tối cô đơn. Về mọi mặt, Giogiơ đã dựa vào vợ rất nhiều, nhất là trong
những năm kiêng rượu. Giờ đây, trong nỗi niềm tuyệt vọng, anh muốn các
con ở bên mình, đặc biệt là Entơni. Nhưng các con cũng chẳng giúp được
gì. Đêm thứ tư sau đám tang, Entơni nằm thao thức. Đã quá mười một giờ.
Bên ngoài cửa trước tiếng chân bước nặng nề, chậm rãi, không đều. Rồi
tiếng người loạng choạng đổ uỵch xuống. Entơni vùng dậy chạy ra hiên.
Giogiơ nằm ngửa trên nền xi măng, hai tay dang quá đầu. Xtivơ tỉnh giấc vì
tiếng động, chạy ra theo. Hai anh em cùng nhau đỡ bố dậy và cả hai đều
ngửi thấy mủi rượu.

Khó khăn lắm hai anh em mới vực được bố vào trong giường. Xtivơ chạy

đi tìm bác sĩ, trong khi đó Entơni dùng bông chấm chấm vào dòng máu nhỏ
chảy xuống từ vết toạc trên trán bố mình. Và rồi, từ màn sương mờ bao
quanh Entơni, giọng nói của Giogiơ thốt lên lầm bầm, tiếng nọ líu nhíu vào
tiếng kia:

- Sai lầm lớn… lẽ ra không nên có mấy đứa trẻ. Tốt hơn biết bao nếu

Xtivơ không ra đời! - Giogiơ nấc; anh quá say. - Mi phải thừa nhận nó là
một con chó lai da màu bé bỏng - Đó là lý do Meri cố từ bỏ đứa con lần
này. - Giogiơ cố nhỏm dậy.

- Meri, Meri ơi, về đây đi. Anh đang ốm. Meri ơi. - Giogiơ tiếp tục gọi.

Entơni thậm chí không chú ý tới bố mình đã nôn mửa ra khỏi chăn đệm,

mà cứ ngồi ngây dại nhìn đăm đăm về phía trước. Entơni biết lý do vì sao
mẹ đã làm việc khủng khiếp đó. Đó là vì Entơni. Mẹ không muốn có thêm
một Xtivơ nữa - có lẽ thậm chí còn đen hơn - sinh ra làm trở ngại con
đường đời của Entơni. Trong khi cố gắng hy sinh đứa em của Entơni vẫn
còn nằm trong bụng, Meri cũng đã hy sinh bản thân mình. Entơni cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.