HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 103

Họ đi dạo bên ngoài vườn quả, bước qua con đập ngập ánh trăng trắng

bạc, rồi ra thảo nguyên. Đây đó, có một đống lửa lớn hắt những bóng đen
nhảy nhót lên vách các túp lều, và tiếng những người thổ dân nói to vang
trong đêm hè.

Đó là một khoảnh khắc kì diệu đối với Entơni.

- Cô bao nhiêu tuổi, cô Ren?

- Tên thật tôi là Rigiainơ.

- Xin lỗi.

- Không sao, gọi tôi là Ren cũng được. Thế lần đầu tiên gặp con gái anh

cũng hỏi tuổi họ sao?

Entơni không trả lời; thấy Entơni bối rối, Ren cười to:

- Tôi mười lăm, còn anh?

- Tròn mười sáu… Thế cô học ở trường nào?

- Ở Kêp Tao.

- Ren được gửi đến Kêp Tao vì cô tôi dạy học ở đó, - Piê nói. - Trong gia

đình chúng tôi mọi người đều tối dạ, chỉ trừ cô ấy.

- Hãy lo cái thân anh đi đã, - Ren nói. - Anh cũng có thể học giỏi, nếu như

anh chịu khó.

Họ quay về nhà rồi đi ngủ. Hai người bạn ngủ chung một phòng.

- Bức vẽ kia là cậu à? - Đang cởi quần áo ngoài, Entơni ngừng lại xem

một bức kí họa treo trên tường.

- Đúng đấy. Ren vẽ trong kì nghỉ lần trước.

- Tuyệt lắm, mình không ngờ cô ấy biết vẽ.

- Ồ, em gái mình có nhiều tài vặt lắm! Rồi cậu sẽ thấy!

Piê tắt nến, mắt Entơni vẫn còn vương vấn nhìn ánh đỏ ở đầu bấc, sợi khói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.