HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 105

XX

Những ngày sau, Entơni bám riết lấy Piê và lảng tránh Ren. Entơni tập

cưỡi ngựa, lúc đầu thật khó khăn, người cứ cứng đờ, sau quen dần và đã có
thể cùng với Piê hay một mình phi ngựa trong thảo nguyên. Thỉnh thoảng
Ren cùng đi với họ, nhưng hình như cô ấy thích cưỡi ngựa một mình.

Một buổi sáng, sau một lúc lâu chạy nước kiệu nhỏ, Entơni đâm ra mơ mơ

màng màng khi ngắm đầu con ngựa chậm rãi gật gù theo nhịp bước khoan
thai. Không gian yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng vó ngựa gõ đều đều
trên thảo nguyên khô cứng. Các đỉnh núi xa xa hiện ra như một bức khảm
với những gam màu nâu và phớt tím hoa cà, chen lẫn những mảng đỏ tía
ngập đầy các thung lũng và ven núi. Những triền núi thấp lung linh trong
hơi nóng, các đường viền của chúng rung rinh như hình phản chiếu dưới
mặt hồ.

Trong niềm sung sướng được sống một mình, Entơni hít đầy ngực không

khí ban mai tinh khiết, há miệng hét to: “Hulô… a!” Nghe tiếng hét, con
ngựa Blexơ của Entơni phi nhanh; tiếng vọng hắt lại từ đỉnh một ngọn đồi
gần đấy được ánh nắng rực rỡ nhuộm thành màu đồng.

Con Blexơ đi chậm lại.

Entơni lại hét to. Lần này, nó không giật mình nhưng ngọn đồi dội lại như

hai tiếng vọng kế tiếp nhau, tiếng sau hoàn toàn khác tiếng trước, hệt như
tiếng người bắt chước tiếng chó sủa.

Entơni nhìn thấy hai con khỉ mõm chó đang đi chậm rãi không xa lắm.

Rồi Entơni nghe thấy tiếng ngựa phi nước đại ở xa xa, và chỉ lát sau Ren

xuất hiện từ sau một ngọn đồi khác. Mái tóc Ren tung bay phía sau như một
chùm tơ vàng trang sức.

- A, - Ren lên tiếng khi dừng ngựa bên cạnh Entơni. - Anh không sợ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.