HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 109

hoại vườn rau.

- Tất cả bọn anh đều có vẻ rất hăm hở với chuyện giết chóc, - Ren đáp lại.

- Chuyện đó làm tôi ghê tởm. Thế mà tôi cứ tưởng anh khác kia. Làm ơn để
tôi ngồi một mình. Tôi xem sách.

- Xin lỗi, nếu tôi ở đây là thừa, - Entơni nói xẵng, rồi đứng dậy đi qua bãi

cỏ mềm.

Đó là buổi tối thứ Bảy, chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở cái giá trên lò sưởi vừa

điểm chín tiếng. Từ sáng đến giờ, Meri chưa gặp lại chồng. Vào các ngày
thứ Bảy, Giogiơ không về nhà ăn trưa, vì anh rất bận.

Meri vào buồng, chị biết phải hơn mười một giờ đêm Giogiơ mới trở về.

Do đó chị ngạc nhiên khi nghe có tiếng lách cách ở cổng và tiếng chân bước
trên con đường vào nhà, rồi tiếp đến tiếng gõ cửa khe khẽ, lén lút. Meri
không bao giờ có khách đến thăm, cảm thấy sợ hãi. Chị lên tiếng:

- Ai đấy?

- Suỵt! - Một tiếng thì thầm đáp lại. - Tôi đây mà. Vợ Hunđơ đây mà.

Meri mở cửa, vợ Hunđơ nhón chân đi vào, ngón tay trỏ để trên môi.

- Phòng khách ở đâu? - Chị ta ghé vào tai Meri hỏi. Một mùi đinh hương

sực nức bao quanh người chị ta.

Nhìn vợ Hunđơ, chẳng ai lại không tin là chị ta đã nốc rượu bừa bãi. Mắt

chị ta trừng trừng, mặt đỏ gay. Meri không thể nhớ là đã nhìn thấy nụ cười
của vợ Hunđơ bao giờ chưa, nhưng hiện giờ chị ta đang cười mà.

- Lạ quá, chị Meri, chỗ chị ở thế này đấy, - vợ Hunđơ nói, giọng kẻ cả.

Meri nhìn chị ta chằm chằm.

- Tôi chỉ tình cờ đi qua đây, bèn rẽ vào.

- Bà thật tốt quá, bà dùng một chén trà nhé?

- Có lẽ để tí nữa đã. Tôi chắc chị không có thứ gì uống mát nhỉ?

- Tôi e chỉ có nước lạnh thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.