HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 161

bất kì người nào em thích.

Gin ngước cái mũi hếch nhỏ bé của mình lên trời, thở ra một làn khói.

- Tất nhiên, em không nên làm anh ta ôm ấp hi vọng, Gin ạ.

- Em đâu có thế. Có thể chấm dứt việc đưa em đi chơi vào bất cứ lúc nào

hắn muốn.

- Phải, nhưng nếu em cảm thấy như vậy, tại sao em vẫn tiếp tục nhận sự

săn đón ân cần của anh ta? Thế là không công bằng, có phải không?

- Đừng có ngốc nghếch như thế. Hắn chỉ là bạn, hắn biết không thể nào

hơn thế.

- Nhưng hãy cho anh biết, - Entơni nói nghiêm trang, - làm sao Henri lại

có thể phàn nàn về việc anh đưa em đi chơi, mặc dù cho đến nay chúng ta đi
với nhau mới chỉ một lần?

- Không, hắn cứ lải nhải mãi khi biết em lại đi chơi với anh tối nay. Hắn

bảo: “Thế nào? Hai tối thứ Bảy liên tiếp?” Và anh biết hắn nói gì nữa
không? Hắn nói hắn chẳng phản đối anh, nhưng gợi ý em cần phải lẳng lặng
tìm cách hiểu rõ anh hơn.

- Anh ta nói thế là cái quái gì nhỉ? - Entơni hơi cáu kỉnh.

- Ồ, đừng tức giận làm gì! - Gin nghiêng người và dịu dàng vuốt lại làn

tóc lượn sóng rũ xuống trán Entơni. - Em không biết hắn ám chỉ điều gì.
Hắn nói rất lạ lùng. Em cho rằng hắn nói em cần phải hiểu biết hơn nữa về
anh. Có lẽ em cần phải thế thật! Chuyện quá khứ của anh thế nào, anh
Tôni?

Entơni cố nở một nụ cười khó hiểu.

Chiếc xe đang leo lên đồi. Động cơ khục khặc, lập bập.

- Chuyện quá khứ của anh như thế nào, anh Tôni, nào, nào, nào thú nhận

đi!

- Ồ, một ngày nào đó anh sẽ kể cho em nghe toàn bộ cái lai lịch u ám của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.