anh.
Gin cười khúc khích.
- Dù sao chăng nữa, em chỉ bảo hắn em không hề nghi ngờ bất cứ ai được
ba em đánh giá rất cao.
- Anh ta nói gì về điều đó? - Entơni hỏi chậm rãi, đủ cho Gin nghe thấy,
mà không bị tiếng động cơ ầm ầm át mất.
- Hắn chỉ càu nhàu, chuyển sang chuyện khác.
- Anh không thích tiếng ầm ầm này. Anh hi vọng xe của anh không có gì
hỏng hóc. Trước đây, nó không như thế này đâu.
- Đừng có ngốc nghếch thế! Chẳng có gì hỏng hóc cả. Đây là một chiếc xe
con tuyệt diệu.
Entơni liếc nhanh Gin. Anh yên tâm thấy Gin nhìn xuống đường, nếu
không nàng có thể thấy vẻ mặt khó chịu của anh. Câu nói “Đừng có ngốc
nghếch thế” lặp đi lặp lại của nàng làm anh bực bội, những lời khen ngợi
chiếc xe bắt đầu làm anh chán ngấy.
Tuy vậy, cuộc khiêu vũ lí thú, vui vẻ làm tiêu tan mọi nỗi lo âu của
Entơni.
Trên đường về nhà, Gin cứ đăm đăm nhìn phía trước, với một vẻ nghiêm
trang nồng nhiệt, song dịu dàng. Khi chiếc xe chạy vào con đường dẫn tới
biệt thự Evơn Rơxtơn, Gin đặt tay mình lên tay Entơni, và lẩm bẩm:
- Chúng ta có nên quay lại không?
Entơni dừng xe. Gin khéo léo châm thuốc bằng một tay và đặt rất dịu dàng
giữa đôi môi Entơni. Điếu thuốc lá hơi nhờn vì môi son.
- Có lẽ em phải hôn anh đấy, - Gin nói.
Entơni không thể ngăn mình được. Anh ôm Gin, kéo sát vào mình. Với
một động tác nhanh, Gin lấy điếu thuốc ngậm ở môi Entơni ra, hút một hơi,
rồi ném đi. Môi họ gặp nhau. Gin hôn Entơni nồng nhiệt thắm thiết; và khi