HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 264

tôi đã nói toang ra…

Giọng Entơni tắt hẳn. Anh gí nát nửa điếu thuốc lá đang cháy trong cái gạt

tàn.

Ông Tơnơ nhìn người thanh niên trước mắt mình. Đôi mắt sắc sảo màu

xanh, đôi lông mày rậm, hấp dẫn, mái tóc nâu lượn sóng rủ xuống trán, cái
mũi quý phái, cái vóc người ấy, tính cách và tư thế hiên ngang ấy. Ông tự
hỏi không hiểu vết nhơ nào đã làm cuộc đời kia hoen ố một cách bi thảm
như thế. Ông nói an ủi:

- Trong gia đình nào mà chẳng có chuyện bí mật phải giấu.

- Nhưng đây không phải là chuyện bí mật thông thường. Không phải em

trai tôi là một thằng ma cà bông, một đứa vào tù ra tội, hay một tên trộm
cắp. Dù đây là từ miệng tôi thốt ra, nhưng phải nói rằng em trai tôi là một
trong những người tốt nhất, cao quý nhất tôi đã từng biết. Thế nhưng chú ấy
đã phạm một tội ác. Và tôi cũng phạm cùng tội ác đó. Tội ác đã sinh ra trên
đời này. Ông ạ, em trai tôi là một người, - giọng Entơni lại lắng xuống, - da
màu.

Ông Tơnơ ngả người về phía trước, miệng há hốc. Rồi ông hỏi, giọng ngờ

vực:

- Ông bảo sao?

- Sao à. Em tôi là một người da màu. Còn tôi thì cũng thế. Bởi vì cả hai

chúng tôi cùng một bố mẹ sinh ra, - Entơni bật lên tiếng cười nghe hơi lạ
tai, - cùng một bố người Âu, cùng một mẹ người da màu… chỉ có điều em
trai tôi có nước da đen và trông rõ là người da màu.

Những lời đó đã được thốt ra. Mắt Entơni vẫn nhìn xuống sàn nhà.

Mặt ông Tơnơ tái nhợt.

Entơni ngước lên nhìn ông, nhún vai. Anh tự hỏi không hiểu việc mình

làm có đúng hay không. Nhưng dù hay dở thế nào, việc ấy cũng đã xong.
Anh thản nhiên hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.