HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 263

Entơni ho vài tiếng.

- Đêm hôm ấy, đêm thứ Bảy đó, hoặc nói đúng hơn là sáng Chủ nhật, khi

Bôdơmen đến, tôi không ở nhà một mình.

Ông Tơnơ rít mạnh điếu thuốc.

- Tôi không ở nhà một mình. Tôi có một người khách… em trai tôi.

Entơni đứng dậy, đi tới bậu cửa sổ. Ở đây có đặt một chiếc bình gốm chứa

nước. Anh rót nước vào một cái cốc ở cạnh bên.

- Trước khi tôi tiếp tục, xin phép ông cho tôi hỏi ông một câu. - Entơni

đăm đăm nhìn ông Tơnơ.

- Vâng, xin ông cứ tự nhiên. - Giọng đầy khích lệ, mắt chăm chăm nhìn

anh chờ đợi.

- Giả sử ông đang ở ngưỡng cửa sự nghiệp của mình, giả sử ông cảm thấy

trước mắt mình nhiều triển vọng thành công, giả sử ông thấy trước mắt
mình nhiều cơ hội bước lên những bậc thang cao trong xã hội, đạt được sự
tôn kính của đồng nghiệp, kính trọng của bạn bè, giả sử suốt đời ông đã làm
việc vì mục đích đó, và giờ đây ông nhìn thấy cánh cửa đã hé mở chờ ông,
cánh cửa đó dường như ngày một mở rộng hơn nữa, thì tôi xin hỏi, liệu ông
có nói toang ra cái điều sẽ làm cho cánh cửa kia đóng sập lại, khoá lại và
ngăn cản ông mãi mãi không? - Giọng Entơni cao lên. - Có không?

- Ồ, không! - Ông Tơnơ nói, lúng túng, nhưng rất chăm chú.

- Không, tất nhiên, ông sẽ không nói. Nhưng đó lại là tình thế khốn đốn

của ông lúc này. Dường như tôi có thể phải đóng sầm lại cánh cửa đang mở
ra cho đời tôi. - Entơni uống một hớp nước. - Ông xem, nếu trước đây rất
lâu, khi tôi mới bước vào nghề này mà tôi đã nói toan ra cho thiên hạ biết
về em trai tôi, thì tôi sẽ chẳng bao giờ đạt được như ngày nay. Rõ ràng tôi
chẳng bao giờ được nhận vào hãng bào chữa này. Xã hội thượng lưu cũng
không chấp nhận tôi. Tôi không nói hiện nay tôi là cái gì ghê gớm lắm,
nhưng những cái nhỏ bé mà tôi đã đạt được tôi sẽ chẳng bao giờ với tới nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.