HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 65

Thở hổn hển sau trận đánh gây cấn vừa rồi, Bôp quay lại hỏi Entơni:

- Nó bảo “chó lai da màu” là gì nhỉ?

Entơni trả lời:

- Tớ không biết.

Bôp hoàn toàn thờ ơ trước lời lăng mạ đó và vô tư như mọi khi, rủ bạn

quay lại cứu con cừu. Hai đứa lại tiếp tục co kéo. Nhưng tâm trí Entơni
không còn để vào công việc làm đó nữa. Chúng co kéo thêm một lúc lâu,
rồi mệt mỏi vì quá gắng sức, đồng thời hi vọng chủ con cừu thế nào cũng sẽ
đến dòng sông này lôi nó lên, chúng bỏ dở công việc. Chúng bỏ dở công
việc. Ánh mặt trời đang lặn tạo nên các hình kì quái của cây cối và ngọn
đồi, khi hai đứa trèo vào thuyền rồi những mái chèo nhỏ bé khua lên mặt
nước.

Thỉnh thoảng, Bôp lại đưa ra một lời nhận xét, nhưng Entơni cứ im lặng

khác thường.

Đây là lần đầu tiên có kẻ bảo nó, Entơni Grêơm, là da màu. Mà ông Van

Đe Mecvơ là một người vẫn đến khách sạn Đại Bàng thường xuyên…

Khi về gần tới nhà, Bôp chỉ vào quần áo của hai đứa lấm bùn và ẩm ướt.

Nó nói buồn bã:

- Tớ mải chơi quá đấy.

Nhưng lúc ngồi vào bàn ăn tối, Entơi đã thay quần áo sạch sẽ và gọn gàng.

Suốt bữa ăn, đầu óc nó cứ nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày. Chậm

rãi và thận trọng, nó nhìn em rồi nhìn mẹ.

Sau bữa ăn, Meri vào buồng của hai con. Thấy bộ quần áo vấy bẩn, chị

hỏi Entơni lí do. Nó kể cho chị tất cả, chỉ trừ lời lăng mạ đã quất vào nó. Nó
cũng muốn cho mẹ biết điều đó, nhưng có một cái gì trong lòng ngăn nó lại
khi có mặt Xtivơ.

Hai anh em ngồi một lúc ở hiên với bố mẹ. Rồi Xtivơ đi ngủ, còn Entơni

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.