HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 78

nghỉ việc, và dân số các thị trấn nhỏ như Xtomhôc phụ thuộc rất nhiều vào
tình hình khai thác mỏ ngày càng tồi tệ. Do đó, số học sinh gần đây đã giảm
xuống còn chưa đầy một trăm.

Nha học chính đã đe dọa ông hiệu trưởng là sẽ rút bớt giáo viên, nghĩa là

những người còn lại phải làm việc nhiều hơn, cả ông hiệu trưởng cũng vậy,
mà tiền lương thậm chí có thể thấp hơn. Thực tế là cô Niđơm đáng thương
đã phải dạy lớp một cùng với các lớp dự bị A và B trong cùng một buồng
dành cho lớp mẫu giáo.

Ông Tômơt chỉ mong muốn có thêm học sinh. Trong khi đó, ông đã biết

mọi chuyện về đứa con thứ hai của Grêơm, ông đang đợi bố đứa bé đến
gặp. Nếu ông từ chối, thằng nhỏ nhà Grêơm tất phải vào trường của Hội
truyền giáo, và anh nó, Entơni Grêơm, cũng phải vào đó học, vì hiển nhiên
nó bị coi là đứa bé da màu. Nhà trường sẽ mất hai học sinh.

Hiện nay, Entơni được coi như một đứa trẻ người Âu. Đành phải coi em

nó như thế vậy, mặc dù da nó màu đen. Rõ ràng trong trường có một số học
sinh được gọi là “Âu”, nhưng phân tích thật kĩ về dòng dõi lại không phải
như vậy, như thằng bé nhà Mơgrêgơ chẳng hạn…

Phải rồi, ông Tômơt suy nghĩ, Xtivơ Grêơm cũng sẽ được nhận vào

trường Xtomhôc.

Vì thế, khi Giogiơ bước vào phòng ông hiệu trưởng với vẻ mặt thiếu tin

tưởng và trình bày ý định của mình, anh thấy ông Tômơt tuyệt nhiên không
có thái độ thù địch. Ông hiệu trưởng già nhiệt tình nói về Entơni. Một trong
những em bé đáng yêu nhất của nhà trường, ông ta bảo vậy, một học sinh
xuất sắc và một cậu bé khôi ngô.

Giogiơ về nhà, mặt phấn chấn. Anh ngồi vào bàn ăn trưa rất vui vẻ. Anh

tươi cười với Meri trong khi chị tiếp cho anh bắp cải và khoai tây.

Meri ngước mắt liếc chồng trêu chọc.

- Anh có vẻ sung sướng lắm, anh Giogiơ ạ. Chúng ta bắt được của hay

sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.