HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN - Trang 86

Hiệu trưởng: G. Ph. Tômơt Entơni đọc đi đọc lại bức thư ấy mấy lần rồi

tắt đèn và sửa lại giường đệm. Vầng trăng khuyết rọi qua cửa sổ; ở bên
ngoài, dế đang gáy rít lên sau trận mưa. Một lúc lâu, nó ngồi nhìn đăm đăm
vào bóng tối. Bức thư nó đã đọc, những mảnh giấy nó ghép lại, có thực
không nhỉ?

Nó vò các mảnh giấy trong bàn tay. Không, đó không phải là giấc mơ hay

sự tưởng tượng đâu. Điều nó lo sợ đã xảy ra rồi. Xtivơ đã làm nó cũng trở
thành da màu, và thế là cả hai anh em chúng nó đã bị đá bật ra khỏi trường.
Vili Van Đe Mecvơ và bạn bè thằng ấy sẽ cười nhạo và giễu cợt nó. Tất cả
đều là lỗi của thằng Xtivơ. Nó căm ghét em nó và cả bố mẹ nữa, vì đã đưa
Xtivơ vào trường.

Giờ đây, nó có thể đi học ở đâu?

Entơni bắt đầu khóc thương thân mình.

Mẹ nó dạy nó kính yêu Chúa, nhưng tại sao Chúa lại làm những chuyện

như thế này? Nếu Người đã ban cho mẹ nó một đứa con da trắng, tại sao
Người lại không làm như thế một lần nữa? Hoặc nếu mẹ của Bôp là da
trắng, thì mẹ của chính nó sao không phải như vậy? Và tại sao Người lại
làm cho người da trắng căm ghét người da màu đến thế?

Nhưng nó vẫn có thể sung sướng theo học ở trường, nếu bố mẹ nó không

cho Xtivơ vào đấy.

Giấc ngủ đã đến làm thư giãn những đường nét nhăn nhó do khóc lóc trên

gương mặt đứa trẻ, tạo nên vẻ bình thản của sự ngây thơ yên tĩnh. Nhìn đứa
con xinh đẹp đang ngủ bất kì người mẹ nào cũng tự hào.

Trong khi đó, Meri nói chuyện, khóc lóc với Giogiơ cho đến khi chỉ còn

tiếng thở sâu của chồng đáp lại. Chị thao thức suốt đêm, gần rạng đông khi
Giogiơ cựa mình tỉnh giấc, Meri lại nói chuyện với chồng, nhưng giờ đây
chị ít xúc động hơn, dứt khoát hơn.

- Em đã suy nghĩ mọi điều, - chị nói, - cách hay nhất là gửi thằng Xtivơ

tới cho cha mẹ em ở cảng Êlidabet. Ông bà ngoại sẽ cho nó vào học ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.