HÃY HIỂU TÌNH EM - Trang 11

mang kính rồi mà suốt ngày cứ đọc sách. Bội Hòa! Bội Hòa! Con mau vào
đây.

Ông Vĩnh Tú cắn răng chịu đựng. Ông cố không nhắc đến một nỗi đau.
Ông quay lại với vợ.

Bỏ về phòng riêng, Bội Cầm vẫn còn nghe tiếng cha nói với mẹ, giọng
buồn rầu, đau khổ:

- Tố Trinh, em tỉnh dậy đi, anh van em mà. Chúng ta đã mất Bội Hòa lâu
lắm rồi... Bội Hòa nó đã chết sáu năm rồi. Sao em không nhớ, chính bác sĩ
Chung đã mổ cho nó mà! Nó chết trên bàn mổ...em có nhớ không ? Lúc nó
mới mười bảy tuổi.

- Đừng nói bậy! - Tiếng mẹ hét - Ông là ai? Sao tôi không nhận ra ông? Tôi
không quen không biết gì với ai hết? Tạo sao mấy người cứ vây lấy tôi?
Hãy tránh ra, tránh ra, tôi chỉ muốn có con tôi gần tôi thôi. Bội Hòa! Bội
Hòa! Con đâu rồi hở con?

Bội Cầm chợt thấy đầu óc như quay cuồng.

Nàng lấy tay bịt kín đôi tai. Sáu năm rồi! Sáu năm đã trôi qua trong đau
khổ, hối tiếc. Nhưng biết làm sao? Có làm gì thì Bội Hòa cũng không sống
lại được. Bội Hòa!

Bội Cầm khép cửa lại. Nàng không muốn nghe lời kêu rên của mẹ. Nàng
đứng thẩn người ra. Trước mặt là chiếc bàn, trên đó giáo án, tập bài làm của
học sinh, sách vở... Trong đống vở như hòn núi kia...vẫn còn đó, rõ ràng là
chiếc thiệp cưới màu đỏ chói mắt nổi bật hơn cả.

Chiếc thiệp cưới của Ngô Tùng Doanh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.