HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 134

17

Nhuốm Máu

Đúng mười giờ sáng, Gurney gọi cho đồn cảnh sát Peony để cho tên, địa

chỉ, số điện thoại, và trình bày vắn tắt mối quan hệ giữa anh và nạn nhân.
Viên cảnh sát mà anh nói chuyện, trung sĩ Burkholtz, nói với anh rằng thông
tin này sẽ được chuyển đến tổ điều tra phụ trách vụ án thuộc Cục Điều tra
Tội phạm thuộc Cảnh sát Bang.

Đinh ninh trong vòng 24 đến 48 tiếng sau cảnh sát mới liên hệ lại nên anh

rất ngạc nhiên khi chưa đầy mười phút sau đã nhận được điện thoại. Giọng
nói rất quen thuộc nhưng không thể nhận ra tức thời, khó nhận biết hơn nữa
khi anh ta giới thiệu mà không nói tên.

“Anh Gurney, tôi là thanh tra cao cấp tại hiện trường Peony đây. Tôi được

biết anh có thông tin gì đó cho chúng tôi.”

Gurney do dự. Anh định yêu cầu viên cảnh sát nói tên – theo đúng quy

trình thông thường của cảnh sát – thì âm sắc của giọng nói ấy bỗng dấy lên
ký ức về khuôn mặt và cái tên đi kèm với nó. Jack Hardwick mà anh nhớ từ
một vụ án gây chấn động mà họ làm chung với nhau là một tay lớn tiếng, tục
tằn, mặt đỏ, có cái đầu đinh bạc trước tuổi và cặp mắt nhợt nhạt của loài chó
Bắc Cực. Hắn là tay đùa cợt không biết ngừng nghỉ, và nửa giờ đồng hồ với
hắn lắm lúc tưởng như nửa ngày – một ngày mà ai cũng ước nó sẽ kết thúc
sớm. Nhưng hắn cũng thông minh, ngoan cường, và tệ hơn nữa là nói năng
thẳng tuột chẳng kiêng nể ai.

“Chào Jack,” Gurney vừa nói vừa giấu vẻ ngạc nhiên.

“Sao anh… Chó chết thật! Có thằng chó nào lại nói cho anh biết rồi! Ai

nói cho anh biết vậy?”

“Anh có một giọng nói đáng nhớ mà Jack.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.