“Đáng nhớ chó gì! Mười năm rồi còn đếch gì nữa!”
“Chín năm.” Bắt giữ Peter Thú túi. Piggert là một trong những vụ lớn
nhất trong sự nghiệp của Gurney, một vụ đã giúp anh thăng lên hàng thanh
tra hạng nhất mà ai cũng ao ước, và anh nhớ mãi cái ngày ấy.
“Ai nói cho anh biết hả?”
“Chẳng ai nói cả.”
“Khỉ thật!”
Gurney im bặt, nhớ lại cái thiên hướng muốn nói lời cuối của Hardwick
và những cuộc chuyện trò vớ vẩn cứ kéo dài vô tận cho đến khi hắn hiểu ra
điều đó.
Sau ba giây dài đăng đẵng, Hardwick nói tiếp bằng giọng bớt hiếu chiến
hơn. “Chín năm khốn kiếp. Rồi đùng một cái anh ở đâu nhảy ra, nhảy ngay
vào giữa một vụ có thể nói là chấn động nhất bang New York từ lúc anh câu
được nửa thân dưới của bà Piggert từ dưới sông lên. Đúng là trùng hợp.”
“Thật ra thì là nửa thân trên mới đúng Jack à.”
Sau một khoảng lặng ngắn, điện thoại nổ tung tiếng cười inh tai vốn là
thương hiệu của Hardwick.
“À!” hắn hét lên trong hơi thở hổn hển sau tiếng cười inh tai. “Davey ơi,
Davey à, Davey lúc nào cũng khắt khe mấy thứ tiểu tiết cả.”
Gurney hắng giọng. “Anh nói cho tôi biết Mark Mellery chết như thế nào
được không?”
Hardwick do dự. Hắn đang kẹt ở thế khó xử giữa quan hệ cá nhân và
nguyên tắc làm việc, cái thế vốn chi phối phần lớn cuộc sống của cảnh sát và
mang đến cho họ phần lớn những ung nhọt. Hắn quyết định nói ra toàn bộ
sự thật – không phải vì hắn buộc phải làm vậy (Gurney không có chỗ đứng
chính thức nào trong vụ án này và không được phép biết thông tin nào cả)
mà vì vụ án mang tính chất man rợ. “Ai đó cứa cổ ông ta bằng vỏ chai vỡ.”
Gurney ư hự như thể bị đấm vào tim. Tuy vậy, phản ứng đầu tiên này lại
được nhanh chóng thay thế bằng một phản ứng chuyên nghiệp hơn. Câu trả