ẩm. Mấy thằng ngu.”
Một viên cảnh sát mặc thường phục đeo huy hiệu cảnh sát Peony trên nón
đang đứng chỗ cửa với nét mặt ưu phiền.
“Gì hả?” Hardwick nói như thách vị khách ấy mang đến cho hắn một vấn
đề nữa.
“Nhóm kỹ thuật muốn vào. Được không?”
Hardwick gật đầu, nhưng sự chú ý của hắn đã trở lại bộ sưu tập những lời
đe dọa có vần điệu đang bày ra khắp bàn.
“Chữ viết gọn gàng đấy,” hắn nói, mặt nhăn nhó ghê tởm. “Anh nghĩ sao
hả Dave? Anh nghĩ có khi nào ta đang điều tra một vụ ni cô giết người
không?”
Nửa phút sau, các kỹ thuật viên xuất hiện trong phòng họp ban giám đốc
cùng những chiếc túi đựng chứng cứ, một laptop, một máy in mã vạch xách
tay để dán nhãn tạm thời vào tất cả những món đồ bày ra trên bàn. Hardwick
yêu cầu mỗi vật chứng phải phô tô xong mới gửi đến phòng thí nghiệm ở
Albany để kiểm tra dấu vân tay tiềm tàng và phân tích chữ viết, giấy và mực
– đặc biệt là bức thư để lại trên xác nạn nhân.
Gurney lặng lẽ quan sát Hardwick làm việc trong vai trò giám sát viên
hiện trường. Một vụ án kéo dài nhiều tháng hay nhiều năm thường phụ
thuộc nhiều vào năng lực của người phụ trách hiện trường trong những giờ
đồng hồ đầu tiên của quá trình điều tra. Theo Gurney thấy thì Hardwick thật
sự đang làm việc rất hiệu quả. Anh ngồi nhìn hắn đọc tài liệu của thợ ảnh về
ảnh chụp và nơi chụp để bảo đảm tất cả những khu vực có liên quan đều đã
khám xét, kể cả những khu vực mấu chốt trong phạm vi trang viên, lối ra
vào, tất cả dấu chân và vật chứng thấy được (ghế sân vườn, mẩu thuốc lá,
chai vỡ), cái xác ở hiện trường ban đầu, và chỗ tuyết sũng máu xung quanh
xác.
Hardwick cũng yêu cầu thợ ảnh tìm cách chụp toàn bộ trang viên và khu
vực xung quanh nhìn từ trên cao – một quy trình không theo thông lệ, nhưng