HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 242

“Xin lỗi đã đánh thức em. Có chuyện quan trọng.”
Cô đáp lại bằng một tiếng thở dài.

“Em thức chưa?”
“Giờ thì thức rồi.”
“Nghe này. Giả sử hung thủ vào trang viên không phải từ đường lớn mà

từ đường phụ thì sao. Giả sử hắn đến hiện trường nhiều tiếng đồng hồ trước
khi gây án – đúng ra là ngay trước khi tuyết rơi. Giả sử hắn đi vào lùm thông
nhỏ từ đường phụ mang theo cái ghế sân vườn nhỏ, và những thứ đồ lỉnh
kỉnh khác, mặc áo liền quần Tyvek, mang găng tay cao su vào, rồi chờ đợi.”

“Đợi trong rừng ư?”
“Đợi trong lùm thông, nơi mà chúng ta tưởng dấu chân chấm dứt ấy. Hắn

ngồi chờ tuyết ngừng rơi – quá nửa đêm một chút. Rồi hắn đứng dậy, mang
theo ghế, chai uýt ki, súng, và máy ghi âm mini có tiếng thú vật rít, rồi đi bộ
hơn 800 mét còn lại đến căn nhà. Trên đường đi hắn gọi số di động của
Mellery để bảo đảm anh ta đủ tỉnh táo để nghe tiếng thú vật..”

“Khoan đã. Em nhớ anh nói là hắn không thể nào đi lùi qua rừng được

mà.”

“Hắn không đi lùi. Hắn không cần phải đi lùi. Em đã đúng khi tách biệt

hướng ngón giày và gót giày ra khỏi hướng đi thực sự – nhưng mình cần
phải phân biệt thêm một thứ nữa. Giả sử đế giày được tách rời ra khỏi mũ
giày thì sao.”

“Bằng cách nào?”
“Tên hung thủ chỉ cần cắt đế đôi ủng này ra dán vào đôi ủng kia – theo

chiều ngược lại. Vậy là hắn có thể đi về phía trước dễ dàng và để lại một
loạt các vết lún gọn ghẽ phía sau mà nhìn vào người ta sẽ tưởng là hắn đi
theo hướng xuất phát.”

“Còn cái ghế?”
“Hắn mang đến sân hiên. Có thể hắn bày ra đủ thứ đồ trên ghế trong lúc

bọc cái áo khoác lông ngỗng quanh súng để làm một bộ phận giảm thanh cỡ
nhỏ. Dấu chân ghế dễ dàng bị dấu chân của chính hắn làm mờ đi, nên sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.