HÃY NGHĨ TỚI MỘT CON SỐ - Trang 241

vừa không hài lòng lắm khi cô lại nhấn mạnh chữ ngu đến thế.

“Có thể hắn đi lùi thì sao,” cô gợi ý kèm một cái nhún vai.

“Có thể nơi anh nghĩ dấu chân chấm dứt lại là nơi dấu chân xuất phát, còn

nơi anh nghĩ dấu chân xuất phát là nơi dấu chân chấm dứt thì sao?”

Đây nằm trong những khả năng mà Gurney đã xem xét và loại trừ. “Có

hai vấn đề. Thứ nhất, như vậy câu hỏi ‘Làm cách nào mà dấu chân có thể
ngừng giữa chừng?’ sẽ chuyển thành câu hỏi ‘làm cách nào mà dấu chân lại
xuất phát giữa chừng?’ Thứ hai, khoảng cách giữa các dấu chân rất đều
nhau. Thật khó tưởng tượng có ai đó đi lùi hơn 800 mét qua rừng mà không
trượt chân một lần.”

Rồi anh chợt nhận ra một biểu hiện hứng thú dù nhỏ nhất từ Madeleine

cũng là thứ mà anh muốn khuyến khích, nên anh nồng nhiệt nói thêm:
“Nhưng thực tình thì suy nghĩ của em khá hay đấy – nên em hãy suy nghĩ
tiếp nhé.”

Vào hai giờ sáng hôm sau, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ chữ nhật

trong phòng ngủ, qua ánh sáng yếu ớt từ mảnh trăng bán nguyệt bị mây che
khuất, Gurney vẫn đang suy nghĩ – và vẫn còn trầm ngâm nhận xét của
Madeleine rằng hướng chỉ của dấu chân và hướng đi thực sự của dấu chân là
hai chuyện riêng biệt. Điều đó thì đúng, nhưng nó góp phần giải thích các dữ
kiện như thế nào? Cho dù ai đó có thể đi lùi một quãng đường xa như vậy
qua địa hình gập ghềnh mà không sẩy chân một bước, một chuyện không ai
làm được, thì giả thuyết ấy cũng chỉ biến điểm dừng khó giải thích của lối
mòn ấy thành một điểm xuất phát khó giải thích.

Mà như vậy thật chăng?
Giả sử…

Nhưng như vậy không thể nào. Từ từ nào, tạm giả sử là…
Như Sherlock Holmes đã nói, “Khi ta đã loại trừ mọi khả năng vô lý, thì

những gì còn lại, cho dù khó xảy ra đến đâu, nhất định là sự thật.”

“Madeleine này?”

“Hừm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.