Giản Dao là sinh viên năm thứ tư khoa Tiếng Anh. Hôm nay,
cô đến đây là vì thầy giáo thời trung học giới thiệu công việc dịch
thuật cho cô. Công việc này thù lao không tồi, nhưng nghe nói
chủ nhân ở đây rất khó tính, trước đó được giới thiệu không ít
người nhưng anh ta đều không ưng ý. Vì vậy Giản Dao vừa bước
vào kỳ nghỉ đông, thầy giáo lập tức tìm đến cô học trò tâm đắc.
Giản Dao tháo găng tay len, bước đến, gõ cửa. Ra mở của là
người đàn ông trẻ tầm ngoài hai mươi. Anh mặc quần âu đen, áo
len mỏng, thân hình cao gầy, diện mạo thanh tú. Nhìn thấy cô,
người đàn ông khẽ cười, hỏi: “Em là Giản Dao?”
Gương mặt Giản Dao đông cứng đến ửng đỏ, hơi thở như khói
trắng, đôi mắt ướt rượt. “Vâng, em là Giản Dao. Chào anh!”
"Vào đi em.” Người đàn ông nghiêng người để Giản Dao bước
vào nhà.
Trong nhà bài trí theo phong cách cổ điển châu Âu, rèm cửa sổ
màu tím mờ viền vàng tầng tầng lớp lớp, sofa nhung hình vòng
cung cỡ lớn, ghế dài với tay nắm sơn màu bạc, ngọn lửa cháy rực
trong lò sưởi, tất cả tạo nên cảm giác vừa cổ kính vừa tĩnh mịch.
Ngoài ra, còn có cầu thang gỗ màu nâu thẫm uốn lượn lên tầng
hai. Tầng trên vô cùng yên tĩnh, giống như không có người. Điểm
đáng chú ý duy nhất của ngôi nhà là tất cả cửa sổ đều được lắp
lan can bằng kim loại, rèm cửa sổ đóng kín, không để lọt một tia
sáng vào nhà.
Người đàn ông trẻ tuổi rửa tay bên bồn rửa mặt, xắn tay áo,
pha cốc nước nóng cho Giản Dao. Anh ngồi đối diện cô, trên
người thoang thoảng mùi nhàn nhạt rất quen thuộc, nhưng Giản
Dao nhất thời không nghĩ ra cô đã từng ngửi thấy ở đâu.
Người đàn ông nở nụ cười hòa nhã. “Xin tự giới thiệu, tôi tên là
Phó Tử Ngộ, chủ nhân của ngôi nhà này tên là Bạc Cận Ngôn. Tôi
là bạn của cậu ấy. Chúng tôi cần một người dịch tài liệu của cậu