Dao hiện chỉ còn hai người. Gần đến kỳ tốt nghiệp, mọi người đều
hướng tới hiện thực và tương lai. Một bạn nữ ở lại quê thi nhân
viên công vụ, học kỳ này không quay về trường cho tới lúc nhận
bằng tốt nghiệp. Một bạn dọn ra ngoài sống chung với người yêu.
Người còn lại tuy vẫn ở ký túc nhưng chuẩn bị ra nước ngoài nên
bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng.
Giản Dao đã về được trường hai, ba ngày, trở thành người
nhàn rỗi nhất. Hằng ngày, cô chỉ đọc sách, lên mạng, tìm hiểu
thông tin về công ty mới. Cô còn viết nhật ký, ghi lại quá trình
cùng Bạc Cận Ngôn phá án để nhiều năm sau có thể hồi tưởng.
Lúc Phó Tử Ngộ gọi điện thoại, Giản Dao đang nằm trên
giường đắp mặt nạ. Phó Tử Ngộ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy
giọn nói lụng bụng của cô: “Em bị đau răng hay bị đánh vào mặt
thế?”
“Em đang đắp mặt nạ.” Giản Dao phì cười khiến tấm mặt nạ
nhăn nhúm. Cô liền ngậm miệng, cất giọng vô cùng dịu dàng: “Có
chuyện gì vậy ạ?”
Ở đầu kia điện thoại Phó Tử Ngộ quay sang Bạc Cận Ngôn,
nói: “Cô bé này nói chuyện bằng giọng điệu “cừu non” nghe rất
sướng tai.”
Bạc Cận Ngôn đang nằm trên giường trong khách sạn xem tin
tức thời sự. Anh nhướng mắt nhìn Phó Tử Ngộ.
Phó Tử Ngộ tiện miệng hỏi: “Cậu có muốn nghe không?”
Bạc Cận Ngôn hỏi lại: “Tại sao tôi phải nghe giọng nói uốn éo
đó?”
Hai người đàn ông thản nhiên trò chuyện như chốn không
người, Giản Dao ở đầu bên này nghe không sót một từ. Cô lập