HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 148

Sau đó, Phó Tử Ngộ dẫn bọn họ đi thang máy lên tầng trên.

Giản Dao không khỏi bất ngờ. “Bọn em sống cùng một cầu
thang?”

Phó Tử Ngộ mỉm cười. “Đúng thế, sống chung một chỗ, có

chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Anh ta cúi đầu, nói nhỏ vào
tai Giản Dao: “Có em ở gần trông nom cậu ấy, tôi cũng yên tâm
hơn.”

Lúc Phó Tử Ngộ nói chuyện, Bạc Cận Ngôn liếc nhìn Giản Dao,

đuôi mắt dài mang ý cười. Giản Dao không hiểu đó là sự đắc ý
hay ngạo mạn? Mà anh đắc ý gì chứ?

Ngay giây đầu tiên khi Phó Tử Ngộ mở cửa căn phòng, Giản

Dao đã lập tức động lòng. Khác hẳn căn hộ của Bạc Cận Ngôn,
đây là căn hộ mở đơn giản. Một chiếc giường tatami

[3]

đặt bên

gần cửa sổ, bên cạnh là hai chiếc sofa nhỏ màu đỏ, đèn trần uốn
lượn như cành cỏ dại rủ xuống,. Tuy nhiên thứ thu hút nhất là
bồn tắm trắng muốt dưới ngọn đèn pha lê. Một tấm rèm màu đỏ
nhạt từ trần nhà thả xuống, vây xung quanh bồn tắm. Trên bệ
còn đặt một lọ hoa tươi. Đây là căn phòng dành riêng cho phụ nữ
độc thân, thiết kế kiểu này có thể kích thích sự hứng thú và biếng
nhác từ đáy lòng con người. Giản Dao có thể tưởng tượng ra cảnh
sau khi tắm xong, cô chỉ quấn khăn tắm, thả mình xuống chiếc
giường tatami một cách dễ chịu.

[3] Kiểu giường của Nhật Bản.

“Giá thuê nhà là bao nhiêu ạ?” Giản Dao hỏi bằng giọng chờ

mong.

Phó Tử Ngộ nói ra một con số không phải rẻ. Giản Dao cắn

răng, nói: “Được, em thuê căn hộ này.”

Phó Tử Ngộ mỉm cười, gật đầu, đi sang một bên, gọi điện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.