HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 15

Giản Dao không che giấu niềm vui khi cô đoán trúng, ánh mắt

dừng lại trên đầu ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh. “Em
đoán bừa ấy mà. Em thấy anh rửa tay mấy lần, chứng tỏ anh là
người ưa sạch sẽ. Trên người anh có mùi thuốc khử trùng của
bệnh viện, hơn nữa ngón tay của anh... trông giống tay bác sĩ.”

"Cảm ơn em! Tôi coi câu này của em như một lời khen ngợi.”

Phó Tử Ngộ nói. Mười đầu ngón tay vốn đang đan vào nhau
nhanh chóng bay lượn, giống hai con bướm khéo léo nhảy múa,
Giản Dao nhìn mà hoa cả mắt.

Sau đó, cuộc trò chuyện của hai người càng trở nên sôi nổi.

Một lúc sau, họ quay trở lại đề tài về Bạc Cận Ngôn. Phó Tử Ngộ
thở dài. “Vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này nhưng không yên
tâm về Cận Ngôn. Nói thật, tính cách cậu ấy hơi quái gở.”

Nghe anh nhận xét về vị Bạc tiên sinh chưa biết mặt, Giản Dao

chỉ lịch sự cười cười, không đáp lời, cũng không hỏi lại.

Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Cậu ấy về đây lâu như vậy mà vẫn

chẳng có người bạn nào. Tôi dám đánh cược, bọn họ thậm chí
không biết cậu ấy trở về từ bao giờ ấy chứ.”

Giản Dao vẫn giữ nụ cười trên môi, không có ý định tiếp lời.

Trong khi đó, Phó Tử Ngộ hồ hởi nhìn cô, tựa hồ chờ cô hỏi về
Bạc Cận Ngôn. Thái độ nhiệt tình của anh khiến Giản Dao hơi
ngạc nhiên. Nhưng cô không nghĩ nhiều về chuyện đó, lên tiếng
thuận theo câu nói của anh. “Anh ấy về từ năm ngoái phải không
ạ?”

Phó Tử Ngộ ngạc nhiên. “Sao em biết?”

“Năm ngoái em về nhà vào kỳ nghỉ, có đi qua nơi này nhưng

không thấy cây thường xuân. Bây giờ, cây thường xuân ở ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.