mình. Nhưng Doãn Tư Kỳ nhanh chóng đưa mắt về phía Bạc Cận
Ngôn. Có vẻ cô muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại im lặng.
Giản Dao thuận theo tầm nhìn, phát hiện đĩa sa lát của Doãn
Tư Kỳ còn một nửa già, vậy mà Bạc Cận Ngôn không động đến.
Được rồi, cô thấy hơi buồn tẻ nên mới suy nghĩ lung tung. Giản
Dao cúi đầu, tiếp tục uống trà.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng ăn xong, tao nhã cầm tờ giấy ăn
lau miệng. Anh nhìn Doãn Tư Kỳ bằng ánh mắt sắc lạnh. Giản
Dao và Doãn Tư Kỳ tưởng anh sẽ nói chuyện nghiêm túc, ví dụ
suy nghĩ và sách lược của anh về vụ án. Nào ngờ, Bạc Cận Ngôn
thong thả lên tiếng: “Sau khi vụ án kết thúc, xin chị hãy bảo đảm
Giản Dao được tiếp tục làm công việc trợ lý tầm thường của cô
ấy. Tôi biết chị thạo nhất chuyện khống chế dư luận, che giấu sự
thật. Vì vậy, chị đừng để người khác nghĩ, Giản Dao là điều tra
viên chốn công sở, nữ nhân viên hai mặt hay nữ gián điệp của Bộ
Công an…”
Lúc hai người lái xe về nhà đã là hơn tám giờ tối. Bầu trời tối
đen, không khí mát mẻ. Giản Dao ngồi ở ghế lái phụ. Nghĩ đến
câu nói của anh ban nãy, tâm trạng của cô cũng trở nên vui vẻ.
Trong xe yên tĩnh vô cùng, Giản Dao tìm đề tài nói chuyện: “Tình
cảm giữa anh và chị gái có vẻ rất tốt.”
Bạc Cận Ngôn đang lái xe, nhìn thẳng về phía trước: “Thật
ngại quá, đương sự không hề cảm nhận được điều đó.”
Giản Dao chống cằm ngắm anh. Việc cỏn con này cũng không
chịu thừa nhận? Nếu không phải vì chị gái, sao anh lại nhận lời
điều tra vụ án cấp nhập môn này?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn
nhếch mép, nói: “Có gì lạ đâu. Nếu hôm nay người tự tử là em,
tôi cũng sẽ điều tra đến cùng.”