HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 207

Giản Dao hỏi lại: “… Tôi nên cảm ơn anh chăng?”

Trên đời này có người sử dụng ví von kiểu đó để biểu đạt sự

coi trọng của anh ta với người khác sao?

Vì từng hợp tác nên hai người ít nhiều có sự ăn ý. Giản Ngôn đi

theo Bạc Cận Ngôn về nhà anh, ngồi ở phòng khách xem tài liệu.

Vương Uyển Vi là người huyện Lạc Xuyên, tỉnh H, học đại học

ở thành phố B, vẫn còn độc thân. Lý lịch của cô rất bình thường,
điểm đáng chú ý duy nhất là bố mẹ ly dị. Mẹ Vương Uyển Vi ở vậy
nuôi cô trưởng thành. Bà mở một hiệu may, điều kiện kinh tế gia
đình không tốt lắm. Tháng trước, trung tâm khách hàng lớn của
công ty, gồm hơn mười phòng ban tổ chức cuộc họp thường niên
tại một khu resort. Vương Uyển Vi tự tử bằng cách tiêm ma túy
quá liều. Sáng ngày hôm sau, đồng nghiệp phát hiện thi thể của
cô. Cảnh sát cũng phát hiện trên thân thể có dấu vết từng sử
dụng ma túy và một bản di thư. Vì vậy, cảnh sát đưa ra kết luận
Vương Uyển Vi tự tử.

Trong túi tài liệu có ảnh chụp hiện trường. Lúc đó, Vương Uyển

Vi ở trong phòng của ngôi biệt thự, cô nằm trên giường. Cảnh sát
đã kiểm tra đồ dùng cá nhân của cô và toàn bộ ngôi biệt thự,
đồng thời lấy khẩu cung các nhân viên của phòng Khách hàng lớn
số 3 ở xung quanh.

Giản Dao cầm tấm ảnh chụp bức di thư. Bức thư không dài,

nét chữ rất ngay ngắn, rõ ràng, chỉ mấy dòng cuối viết hơi
nguệch ngoạc. Vương Uyển Vi để lại di thư cho mẹ cô:

Mẹ!

Khi mẹ đọc bức thư này, con đã không còn tồn tại trên cõi đời

này nữa. Con rất xin lỗi đã không thể phụng dưỡng mẹ đến già.
Con là người nhu nhược, luôn không làm mẹ hài lòng, cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.