HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 335

nghi, có nên giữ anh ta lại không?”

“Không, cứ để anh ta đi.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên trả lời.

“Người đi đưa đồ ăn là do tên đó gọi để thăm dò tôi.”

Người đàn ông đạp xe đi xa, hình bóng của anh ta nhanh

chóng biến mất. Khu nghỉ mát lại trở nên vắng lặng như tờ.
Không khí trong xe bỗng nặng nề trong giây lát. Quyết định vừa
rồi tương đối mạo hiểm, là cuộc đấu trí căng thẳng giữa Bạc Cận
Ngôn và hắn. Từng giây, từng phút trôi qua. Cảnh sát bắt đầu
thấy sốt ruột vì dù sao họ cũng không hiểu suy nghĩ và phân tích
của Bạc Cận Ngôn.

Trời sáng hơn một chút nhưng mặt đất vẫn xám xịt, nhìn

không rõ cảnh vật xung quanh. Đứng lúc này, lại có một người
xuất hiện trong tầm ngắm. Đó là một lao công. Trước đó, ông ta
quét rác ở con đường bên cạnh, bây giờ di chuyển tới gần khu
nghỉ mát nên mới thu hút sự chú ý của mọi người.

Giản Dao tập trung quan sát qua ống nhòm. Dáng người đó

hơi lom khom, bước đi chậm chạp, như người đã có tuổi. Ông ta
đội mũ đồng phục lao công, che hết nửa khuôn mặt. Trên mặt có
vệt râu màu trắng, da đầy nếp nhắn, chừng hơn năm mươi tuổi.
Quần áo và đôi giày của ông ta rất cũ kĩ.

Một tay ông ta cầm cái chổi, tay kia cầm xẻng hốt rác. Ông ta

cúi người quét lá rơi và rác rưởi. Trên mặt đất có chai nhựa rỗng,
ông ta nhặt từng cái, ném vào thùng rác ở bên cạnh, động tác rất
tự nhiên và thành thạo.

Mọi người không rời mắt khỏi ông ta. Người lao công từ từ tiến

đến sườn núi, lên khu nghỉ mát. Ông ta bỏ cái xẻng vào một bãi
cỏ bằng phẳng khuất nẻo, bắt đầu quét rác trong đó. Một lúc sau,
ông ta đi ra ngoài, thuận tay cầm cái xẻng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.