HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 393

Mọi người đều mỉm cười, gật đầu, Bạc Cận Ngôn đột ngột lên

tiếng: “Khỏi cần, chúng tôi không có thời gian. Tạm biệt.” Nói
xong, anh quay sang Giản Dao. “Đi thôi!”

Mọi người trố mắt vẻ bất ngờ. Giản Dao phản ứng nhanh, lên

tiếng cứu vãn tình hình: “Đúng rồi, chúng tôi còn có chút việc với
Bộ Công an, cần qua đó ngay bây giờ. Chúng tôi không làm phiền
mọi người nữa. Lần sau có cơ hội, Phó giáo sư Bạc sẽ mời mọi
người.”

Bộ Công an đương nhiên chẳng có việc gì tìm bọn họ. Xe ô tô

vừa rời khỏi cục cảnh sát, Giản Dao liền ngoảnh đầu, hỏi Bạc Cận
Ngôn: “Sao anh lại từ chối?”

Bạc Cận Ngôn đang tập trung lái xem từ tốn trả lời: “Em không

những không cảm ơn tôi đã kéo em khỏi nơi đầy hoóc môn giống
đực mà còn can thiệp vào việc ăn cơm của tôi sao?”

Giản Dao không nhịn được cười. “Hoóc môn gì chứ? Bọn họ rất

thân thiện.” Cô biết Bạc Cận Ngôn không phải không hiểu nhân
tình thế thái, chỉ là anh chẳng thèm bận tâm. Cô cất giọng dịu
dàng: “Hay là thế này, lần sau ăn cơm, để em sắp xếp, được
không? Đây là trách nhiệm của người trợ lý, anh không được can
thiệp đâu đấy. Hơn nữa, dù anh đi ăn cơm cùng bọn họ cũng
chẳng cần nói chuyện, coi như bọn họ không tồn tại là được.”

Câu nói này phát huy tác dụng. Bạc Cận Ngôn lặng thinh, coi

như mặc nhận. Giản Dao đạt được mục đích, trong lòng rất vui
mừng. Cô tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô
chậm rãi lên tiếng: “Nhắc đến hoóc môn giống đực mới nói, chắc
anh không có thứ này?”

Bạc Cận Ngôn chau mày, liếc nhìn Giản Dao, thần sắc rất

không vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.