HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 397

chuyện phiếm với Bạc Cận Ngôn. Tuy công việc rất có ý nghĩa,
Giản Dao hết sức nghiêm túc và tận tâm nhưng thỉnh thoảng khó
tránh khỏi thầm than vãn: trong lòng anh chàng này chỉ có công
việc, bao giờ anh ấy mới nghĩ đến chuyện khác?

Nghe thấy tiếng động, Bạc Cận Ngôn không ngẩng đầu, chỉ cất

giọng trầm trầm: “Hi, hoa khôi của ngành tâm lý tội phạm!”

Kể từ khi Giản Dao đi làm ở cục cảnh sát, mọi người phong cho

cô danh hiệu “hoa khôi của cục cảnh sát”. Đặc biệt, đội cảnh sát
hình sự ở phòng bên cạnh đều gọi cô bằng biệt danh này. Hồi còn
ở trường đại học, Giản Dao thậm chí chưa đạt tiêu chuẩn hoa
khôi của khoa Tiếng Anh. Do trong cục cảnh sát phái nữ hiếm hoi,
nhan sắc bình thường nên vinh dự này mới rơi trúng Giản Dao.

Không hiểu tại sao Bạc Cận Ngôn biết chuyện này. Tuy nhiên,

qua miệng anh, nó lại trở thành biệt danh dài dòng: hoa khôi
ngành tâm lý tội phạm. Giản Dao cũng không bận tâm, cô đặt
hộp cơm xuống trước mặt Bạc Cận Ngôn. “Anh ăn trưa đi.”

“Ừ.”

Tuy nhận lời nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn không nhúc nhích. Giản

Dao đã quen, cô giật lấy tập tài liệu trong tay anh. Lúc này, Bạc
Cận Ngôn mới ngẩng đầu, chau mày nhìn cô.

Giản Dao nói như ra lệnh: “Anh lập tức ăn cơm cho em!”

Mạch suy nghĩ của Bạc Cận Ngôn vẫn phiêu diêu ở phương

nào, ánh mắt anh chuyển từ mặt cô xuống màn hình vi tính. Tuy
nhiên, anh mở hộp cơm, cầm đũa một cách máy móc, vừa đọc tài
liệu vừa ăn cơm.

Giản Dao ngồi xuống đối diện Bạc Cận Ngôn, lặng lẽ nhìn anh

ăn cơm. Cô cảm thấy hơi buồn cười, người đàn ông cao lớn diện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.