Nhìn cháu còn ngồi dậy được thế này, chắc cháu cũng bị nhẹ thôi đúng
không, chắc không phải nằm viện lâu đâu nhỉ.
Liếc sang chàng trai đằng sau bác, anh ta đang nằm im chờ truyền hết
chai nước, trên mặt chi chít những dải bông băng che đi mũi khâu, nhưng
thấp thoáng đâu đó vẫn nhìn ra những đường chỉ hằn lên trên vết thương
bầm tím. Tôi rùng mình. Đi trên đường va chạm xây xát đã đau, đến bệnh
viện khâu chằng chịt như vá áo thế này, chắc anh ta từ nay về sau cạch ra
đường mất!
***
Cả buổi sáng cho đến trưa, tôi cứ nằm trên giường nhìn thẳng lên trần
nhà, không dám ngọ nguậy vì sợ chạm vào chỗ sưng to gần bằng quả ổi trên
má, lòng sốt ruột đợi mẹ mang sách vào đọc mà lâu quá.
Đến trưa, một cô y tá khác mang cốc cháo vào, dặn là phải ăn ngay để
còn tiêm thuốc. Cô y tá này khác hẳn cô ban sáng, béo ục ịch lại còn nhăn
nhó khó chịu, khiến tôi thất vọng hoàn toàn vì nghĩ rằng nếu bác sỹ y tá
trong bệnh viện này xinh đẹp hết chắc mình sẽ ngoan ngoãn nằm trong này
điều trị. Ai ngờ ... Đem nỗi lòng của mình vào bữa trưa, tôi ngậm ngùi húp
mấy thìa cháo rồi bỏ một nửa.
Khi cô y tá quay lại, thấy bệnh nhân "chê" ăn, bèn nặng tay tiêm cho tôi
một mũi đầy đau đớn. Tôi kêu oai oái, khiến bác gái sáng nay nói chuyện
cùng – giờ đang chợp mắt ở chiếc ghế tưa bên cạnh – cũng phải mở mắt
nhổm dậy xem chuyện gì. Thấy tôi nước mắt nước mũi giàn giụa, như hiểu
vấn đề, đợi cô y tá khép cửa phòng đi ra, bà mới ngồi xuống đầu giường tôi
nói nhỏ:
- Có phải cháu bị cô y tá tiêm thuốc đau lắm phải không? Ở bệnh viện
này kỳ quái lắm, cả y tá lẫn bác sỹ cứ lạnh lùng, dữ dằn sao ấy. Con trai bác
cũng thế đấy, hôm mới vào khâu vết thương, nước mắt chảy như mưa, thế