HÃY TẮT ĐÈN VÀ ĐỌC - Trang 90

mà có hai cô y tá ngồi cạnh chẳng ai lau nước mắt cho, cứ thế để nước mắt
chảy vào vết thương, đã đau giờ còn thêm xót, làm cả bác cả thằng con cả
đêm đấy không ngủ vì đau quá. Hỏi ra mới biết, trong bệnh viện vừa có
người mất, nên tính tình của ai cũng lỳ lợm ra, không khí càng nặng nề u
ám.

Tôi rùng mình. Hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên phải nhập viện điều trị,

lại chọn đúng cái bệnh viện bỗng dưng có tin dữ này. Đang bần thần, bác
gái lại nói tiếp:

- Nghe đâu có ai treo cổ vào ban đêm, đến khi sáng tỉnh dậy các bác sỹ,

y tá khác nhìn thấy hét toáng lên ầm ỹ, làm bệnh nhân trong phòng cũng bị
bật dậy theo lao ra khỏi giường, chạy ra hành lang thì cùng nhìn thấy cảnh
tượng hãi hùng. Người ta vội vàng đưa cô ta xuống thì ôi thôi, người ngợm
cứng đơ ra rồi.

Bệnh viện này chỉ có khoa răng hàm mặt, làm gì có bệnh nhân nào đến

nỗi phải chết đâu, thế nên ai cũng lạ lẫm, hoảng sợ. Bệnh viện cả ngày hôm
đó đốt hương, hi vọng cho linh hồn của cô ta được siêu thoát.

- Thế chuyện này xảy ra lâu chưa hả bác?

- Nghe đâu cũng được hơn một tháng rồi đấy, mà hôm nay là tròn 49

ngày đây này. Chắc vì thế mà hôm nay bác sỹ y tá nào cũng trông như mất
hồn.

Tôi nghe câu chuyện mà cứ nổi hết da gà. Bình thường khỏe mạnh, cứ

nghĩ rằng ngoài xã hội phức tạp khó lường, ai ngờ vào đến bệnh viện – chỗ
người ta nghỉ ngơi chưa bệnh – cũng lắm điều đáng sợ đến vậy. Tôi hỏi bác
có biết lý do tại sao cô ta tự tử không, bác bảo không biết, chỉ nghe người
nhà bệnh nhân giường bên cạnh kể lại thôi, nhưng hôm kia đã được xuất
viện rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.