Đó không hẳn là một giấc mơ, làm sao tôi có thể lý trí đến mức nhận
thức được mọi thứ đến vậy trong cơn mơ?
Vậy không lẽ là tôi bị ai động vào người thật? Vô lý, tay chân cổ họng
vẫn bình thường đấy thôi ...
Tôi nhìn quanh phòng, tất cả mọi người đều đã ngủ hết, cả không gian
bao trùm một màu đen đặc quánh và im lặng đến ghê rợn, chỉ còn bóng đèn
đường bên ngoài rọi vào yếu ớt, càng làm cho không khí thêm phần nhức
nhối ảo mờ.
Tôi lục tìm đồng hồ, đã là 2 giờ sáng. Lại cố nằm xuống, tôi nhắm mắt
lại cố gắng giải thích tất cả mọi chuyện vừa xảy ra. Rõ ràng đó không phải
là một giấc mơ, vì cảm giác có bàn tay siết chặt cổ mình đến vậy, rồi nỗi
đau điếng khi chạm vào phần má sưng, tất cả đều rất thật, đều rất đáng sợ,
làm sao giấc mơ có thể dựng nên những cảm xúc mạnh đến vậy? Nhưng
chẳng lẽ thực sự đã có người trong phòng này chạm vào tôi, và cố ý giết
tôi?
Muốn tôi phải chết?
Nghĩ đến đây, tôi lại lạnh hết cả sống lưng. He hé mở mắt nhìn xung
quanh, cả căn phòng vẫn im lìm đến vậy, có tiếng người ngáy khe khẽ, rõ
ràng là tất cả đều đã ngủ rất say. Ai có thể có dã tâm muốn giết một thằng
quá đỗi bình thường như tôi, và làm gì có ai đủ nhanh đến mức khi tôi mở
mắt ra đã chạy ngay về giường của mình?
Bỗng, trong đầu tôi lóe lên một giải thiết, không khỏi khiến tim tôi đập
thình thịch?
...
Hay có ai đó đang trốn dưới giường của mình?