Dù vẫn may mắn chán khi không phải là một ai đó trốn ở đây, nhưng
cảnh tượng này cũng đủ tôi đau tim phát khiếp!
Tôi rọi điện thoại khắp xuống phía dưới các giường bệnh nhân khác,
không có gì, cũng chẳng có ai cả. Cả căn phòng vẫn im lìm như không có
điều gì xảy ra, tiếng ngáy vẫn kêu khe khẽ như hòa nhạc. Mọi người đều
chìm vào một giấc ngủ say, chẳng một ai hay biết cái thằng bệnh nhân mới
nhập viện này chuẩn bị đột tử vì hoảng sợ!
Tôi chẳng dám sờ hay nhìn thêm một lần nữa vào cái áo đấy, vội vàng
xoay lại người, trở về tư thế nằm thẳng cẳng trên giường, lần này mắt mở
thao láo, không dám nhắm lại. Tất cả những chuyện này là sao? Sao lại có
nhiều điều xảy ra với tôi chỉ trong một buổi tối vậy?
Nào là nhìn thấy bóng áo trắng như hồn ma lởn vởn ngoài cửa sổ.
Nào là bị ai bóp cổ trong khi chân tay không tài nào cử động được, cũng
may có tiếng ồn của khung cửa sổ giúp tôi choàng tình.
Rồi bây giờ là một cái áo blouse trắng vứt ngay dưới giường mình?
Có phải, tất cả những điều vừa xảy ra, đều là do cô y tá đã tự tử kia gây
ra? Là cô ta đi lại trong sân bệnh viện? Cô ta bóp cổ tôi? Áo của cô ta?
Buổi sáng, khi mặt trời vừa mới ló rạng, ánh nắng xuyên qua những
đường chớp cửa sổ đánh thức cả phòng bệnh. Tôi tỉnh dậy, không ngờ đêm
qua rốt cuộc mình vẫn chợp mắt được một lúc. Vội vàng nhìn quanh, đã
thấy bác gái nói chuyện với tôi hôm qua đã ở ngồi bên cạnh giường, đang
lau mặt mũi cho cậu con trai. Nhìn thấy tôi đang nhìn bác, bác tươi cười
nói:
- Cháu dậy rồi đấy à? Miệng thì bớt sưng rồi mà sao mặt mũi xanh thế?
Không khí bệnh viện khó chịu lắm đúng không? Thằng con bác ở được hai
tuần mà người ngợm sụt đi mấy cân, xót đứt cả ruột.