nhưng cô cũng không để ý tới việc buôn bán ra sao. Ở trên bàn, đều đặt một
cái máy kiểm tra âm lượng, nghiêm ngặt hạn chế âm lượng của khách hàng,
bảo đảm rằng quán cà phê một mực yên tĩnh. Mặc dù nói là quán cà phê,
không bằng nói là thư phòng của cô thì đúng hơn.
Lúc Trầm Khê đã thay quần áo xong thì đi xuống lầu, Trương tẩu vừa
mở cửa, cười rồi quay đầu nói ra: "Phu nhân, Lý tiên sinh có đến."
"Lý tiên sinh? Lý Thanh Viễn sao?" Trầm Khê hỏi.
"Đúng thế." Trương tẩu gật đầu.
"Con đã biết." Trầm Khê nhìn cổng một chút, cô thả cái bao trong tay
xuống rồi nói, "Phiền bà ngâm hai chén trà rồi mang tới."
Trương tẩu vừa đi vào phòng bếp, Lý Thanh Viễn liền từ cổng đi đến,
hắn trông thấy Trầm Khê đứng ở giữa phòng khách, lập tức cười, đầy nhiệt
tình mà hô: "Chị dâu."
Lý Thanh Viễn là bằng hữu tốt nhất của Tô Hàng, cũng là bằng hữu
duy nhất của Tô Hàng mà gọi cô là chị dâu. Năm năm ở kiếp trước, Trầm
Khê cũng đã gặp một số người từng học với Tô Hàng. Lúc mới gặp tất cả
mọi người gọi cô là chị dâu, Trầm Khê thấy không thích ứng, liền khách
sáo nói hô tên cô là được rồi. Thế là đại đa số người liền bắt đầu khách sáo
mà xưng hô tên của Trầm Khê, chỉ có Lý Thanh Viễn này, cố chấp gọi cô là
chị dâu.
"Ngồi đi." Trầm Khê chào hỏi Lý Thanh Viễn xong thì ngồi xuống,
lúc này Trương tẩu cũng bưng trà lên, "Tìm Tô Hàng sao?"
"Đúng, anh ấy có ở nhà không?" Có lẽ là làm luật sư đã lâu, Lý Thanh
Viễn nói dối nhưng không phát hiện ra chút sơ hở nào.
"Anh ấy đến công ty làm rồi." Trầm Khê nói.