HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 131

Bát canh mà Tô Hàng cầm ở tay còn lại bị đổ xuống, bát đũa bên

người hắn cũng đều rơi xuống đất.

Trầm Khê thấy thế thì vội vàng đứng lên muốn xem Tô Hàng có sao

không, nhưng cô lại bị Tô Hàng dùng sức một lần nữa ngồi trở về trên ghế.
Trầm Khê có chút kinh ngạc nhìn về phía đối diện, đã thấy con mắt Tô
Hàng loé lên, bộ mặt run run, nắm chặt bàn tay của mình.

Hai người thật lâu nhìn nhau, cho đến khi Tô Hàng tỉnh táo lại, hắn

mới nắm lấy tay Trầm Khê, cùng Trầm Khê rời khỏi rồi ngồi ở ghế sa lon ở
phòng khách.

Ánh mắt của Trầm Khê rơi vào vũng nước lớn trên áo len của Tô

Hàng, sau đó cô cầm lấy mấy cái khăn giấy muốn lau sạch sẽ vũng nước
đó.

Tô Hàng ngồi im thin thít, hắn chăm chú nhìn bóng dáng của Trầm

Khê vì hắn mà bận rộn, khóe miệng cười ngây ngô.

"Anh vẫn nên thay quần áo đi, cẩn thận lại bị cảm đấy." Trầm Khê chà

xát nửa ngày, cô cảm thấy vẫn nên thay quần áo thì yên tâm hơn.

"Trầm Khê." Tô Hàng gọi.

"Ừm?" Trầm Khê tùy ý đáp.

"Anh không phải là con riêng." Tô Hàng nhìn qua con mắt của Trầm

Khê, rồi chậm rãi kể lại sự việc, "Mẹ anh với Tô Bách Niên là bạn học thời
đại học, mẹ anh nhỏ hơn ông ta một khối. Mẹ anh lúc thì rất xinh đẹp, là
hoa khôi của trường, nghe nói rất nhiều người theo đuổi bà ấy, đương nhiên
cũng bao gồm Tô Bách Niên."

"Mẹ anh đến từ một vùng quê xa xôi, dựa vào việc cầm học bổng đại

học, lần đầu tiên tới thành phố lớn nên cũng chưa sự đời. Tô Bách Niên lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.