HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 206

mà."

"Như vậy cũng có thể đi được." Tô Hàng lơ đễnh nói.

"Nhưng mặc như thế này hơi khó coi." Trầm Khê nói.

"Đẹp mà, để anh nhìn là được." Tô Hàng nhỏ giọng nói, thính tai hắn

lại không nhịn được mà đỏ lên.

Anh nhìn là được rồi, cho nên người khác không cần nhìn, đây là tiểu

tâm tư mà Tô Hàng giấu tận đáy lòng.

"Ồ." Trầm Khê dường như nghe đã hiểu, gương mặt cô hơi đỏ ửng,

không còn kiên trì muốn bỏ áo khoác xuống nữa.

Phương Vũ vừa mới còn đang đau lòng nhức óc phê phán BOSS nhà

mình là gỗ mục không điêu khắc được, lúc này thì hắn ta lại bắt đầu thay
đổi cách nhìn về BOSS nhà mình. Câu khen ngợi này thật suất xắc nha, bên
trong lời khen còn mang theo một chút ghen tuông, chính là bày tỏ sự ái
mộ, lại bảy tỏ sự khẩn trương, bên trong sự chân thành còn kèm theo sự bá
đạo nữa chứ, đây mới là lời ân ái tối cao nhất. Phương Vũ sâu sắc cảm thấy
vừa rồi mình còn làm điều thừa thãi.

"Đi thôi." Tô Hàng nói xong, liền liếc nhìn Phương Vũ đang sững sờ

một bên.

"Ồ." Phương Vũ nhận lấy vật phẩm đấu giá mà Tô Hàng đưa qua,

quay người đi ra ngoài, giúp hai người mở cửa xe ra.

Sắc trời đã dần dần tối xuống, đám mây hồng ngoài cửa sổ xuyên qua

cửa sổ xe chiếu rọi lên lớp trang điểm tinh xảo trên mặt Trầm Khê, giống
như mộng cảnh đẹp, khiến Tô Hàng cảm thấy hơi không chân thực.

"BOSS, đã đến nơi." Giọng nói của Phương Vũ bỗng nhiên vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.